Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 316: Cả Gia Đình Này Đều Là Nhân Tài, Tài Ăn Nói Cực Kỳ Tốt (2)

Một bên khác.

Giang phụ và Trương phụ nói chuyện với nhau cũng rất ăn ý.

Hai người có tuổi tác xấp xỉ nhau, còn là đồng hương huyện Bách Lương, hoàn cảnh sinh sống gần như không có gì khác biệt, cho nên chủ đề để nói chuyện nhiều vô số kể, lúc nhỏ xuống sông bắt cá, trèo cây thọc tổ chim, dùng cao su bắt ve, dùng lưới tự chế bắt côn trùng, ban đêm ra ngoài ruộng bắt ếch, dùng củ lạc bắt chuột,...

Hai người vừa ăn uống, vừa tâm sự chuyện thời niên thiếu, quan hệ bất tri bất giác mà được kéo lại gần nhau hơn...

Giang mẫu và Trương mẫu thì nói chuyện về nhà cửa, dưới sự thổi phồng âm thầm của Giang mẫu, hứng thú nói chuyện của Trương mẫu cũng được đẩy lên cực cao, hai người cứ thế tâm sự với nhau, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng cười, không lâu sau mối quan hệ giữa bọn họ được nâng cao lên chẳng khác nào chị em thân thiết nhiều năm.

Trương Dung Oánh thấy ông bà cha mẹ của mình được sắp xếp rõ ràng như thế thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Nửa ngày sau, cô quay sang nhìn bạn trai mình đang bình tĩnh ăn cơm, hiển nhiên cảnh tượng này hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh ấy, điều này làm cho Trương Dung Oánh không khỏi thầm cảm thán trong lòng, không hổ là một gia đình cả nhà đều làm bà mối!

Có được người nhà như thế này, anh ấy đúng thực là không cần phải lo lắng bầu không khí sẽ bị buồn tẻ.

Ngay lúc này, Trương Dung Oánh hoàn toàn bỏ được gánh nặng trong lòng, bắt đầu vui vẻ thưởng thức đồ ăn cùng với bạn trai.

Bữa cơm này bọn họ ăn từ khoảng năm giờ rưỡi chiều tới tận tám giờ tối, ăn tới tận hai tiếng rưỡi, ăn tới mức tất cả người Trương gia đều cảm thấy sảng khoái, không chỉ uống rượu tới đã thèm, còn được trò chuyện tận hứng!

Không kể tới lúc hai bên tạm biệt nhau!

Lúc tới đây, Trương phụ lái xe, nhưng mà vì ông uống rượu, cho nên lúc về người lái xe là Trương Dung Oánh.

Sau khi xe đi được một đoạn, ông Trương mới cảm khái:

"Đứa em trai kia của Giang Phi đúng là không đơn giản, khó trách chỉ trong một năm ngắn ngủi mà nó đã xây dựng được sự nghiệp lớn như thế, đúng là không tầm thường!

Bà Trương nói tiếp:

"Em gái của nó cũng rất lợi hại, cái miệng nhỏ kia của nó đúng là rất biết nói, không hổ danh là người làm mai mối, nói chuyện với nó làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái!"

Trương phụ nói:

"Cha nó rất tốt, rất thực tế, phương diện đối nhân xử thế cũng mạnh hơn rất nhiều người."

Trương mẫu khen:

"Mẹ nó cũng rất tốt, cởi mở phóng khoáng, tâm tư tinh tế, nói chuyện rất dễ nghe, Oánh Oánh gả qua đó tôi cũng yên tâm."

Trương Dung Oánh đang lái xe nghe như thế thì thầm mừng rỡ, cười, nói:

"Ông bà cha mẹ, mọi người cũng không xem nhà bọn họ làm nghề gì, nghề dựa vào tài ăn nói để kiếm cơm đó, nói chuyện đương nhiên phải dễ nghe rồi!"

Ông Trương cười, khen:

"Cả nhà này đều là nhân tài!"

Bà Trương, Trương phụ và Trương mẫu cũng đều rất tán thành, người Giang gia thật sự đã để lại ấn tượng rất tốt cho bọn họ trong lần gặp mặt này.

...

Bên Giang gia.

Giang phụ, Giang mẫu và hai anh em Giang Phong đều uống rượu, chỉ có chị hai Giang Tuyết là không uống rượu, cho nên lúc về người lái xe là Giang Tuyết, còn xe là của Giang Phong.

Còn xe của Giang Phi thì được để lại bên cửa tiệm, ngày mai quay lại lấy sau.

Còn xe của Giang Tuyết thì đậu ở bên chỗ Tây Phái Ngự Giang, cô không lái nó tới đây, khi tới cô và cha mẹ đều ngồi xe của anh cả.

Hôm nay cha mẹ đi tới tỉnh thành, cả nhà bọn họ chuẩn bị vào Tây Phái Ngự Giang ở, tuy nói rằng sau khi sửa nhà, đợi sau khi formaldehyde bay đi hết, vào ở sẽ tốt hơn, nhưng mà thỉnh thoảng qua đêm ở đây cũng không sao.

Hơn nữa, trước khi giám đốc Uông tặng căn nhà này cho Giang Phong, anh đã mời người có chuyên môn đi xử lý formaldehyde rồi, mặc dù không thể trừ khử toàn bộ, nhưng mà cũng đã làm cho hàm lượng formaldehyde xuống tới mức thấp nhất.

Với lại, trong khoảng thời gian này, Giang Phong vẫn luôn mở cửa sổ để thông gió, còn sử dụng than hoạt tính, máy lọc không khí, đặt cây xanh hấp thu và trừ khử formaldehyde, cho nên dù cho bây giờ bọn họ dọn vào đây ở cũng không phải là vấn đề gì lớn cả.

Quay lại Tây Phái Ngự Giang, Giang Phong cười, hỏi:

"Cha mẹ, hai người có muốn qua đêm ở tỉnh thành không?"

Giang phụ và Giang mẫu nhìn cái biệt thự mà bọn họ từng thấy qua trên tivi, nói thật bọn họ thật sự có suy nghĩ muốn tới tỉnh thành ở, nhưng mà chung quy vẫn không nỡ từ bỏ quê hương.

Giang mẫu suy nghĩ một chút, nói:

"Việc chuyển tới tỉnh thành này không cần phải vội, đợi tới lúc anh cả và chị dâu của con có em bé, chúng ta sẽ đi lên đây để hỗ trợ việc chăm trẻ."

Giang phụ nói:

"Công việc làm mai mối hiện tại ở quê nhà của cha và mẹ con rất tốt, cha vẫn muốn làm thêm hai năm nữa!"

Giang mẫu bổ sung:

"Với lại trong nhà còn nuôi thả gà vịt, đến tỉnh thành thì không tiện nuôi gà vịt, muốn ăn loại thịt ngon như thế cũng khó!"

Giang Phong thấy cha mẹ không nỡ xa quê, thì cười, nói:

"Được rồi, dù sao thì nơi này cũng mới được xây xong không bao lâu, cũng phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể vào ở, đến lúc đó lại nói!"

Sau đó, một nhà năm người bọn họ ngồi uống trà ngắm sông trên ban công cực lớn kia, toàn bộ dòng sông được ánh đèn chiếu rọi trông vô cùng đẹp mắt.

Khó trách giá nhà có view sông đều đắt hơn mấy nhà khác.

Một nhà năm người bọn họ vừa nói chuyện, vừa uống trà, tâm sự tới khoảng mười một giờ đêm, mọi người mới về phòng, tắm rửa, nghỉ ngơi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận