Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 602: Có Những Người, Khi Đã Đánh Mất Thì Sẽ Chẳng Bao Giờ Gặp Lại Nữa. (2)

Đáng tiếc, năm đó hai người bỏ qua nhau, bây giờ muốn nối lại tiền duyên cũng không có cơ hội nữa.”

Lời này vừa nói ra, trong lòng Phùng Kim liền động, hỏi: “Cô ấy... đã kết hôn rồi?”

Giang Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ấy đã kết hôn, sau khi rời khỏi anh được hơn một năm, cô ấy liền kết hôn!”

Đối phương kết hôn thật ra cũng nằm trong dự liệu của Phùng Kim, dù sao cũng đã vài chục năm trôi qua, bản thân hắn không kết hôn không có nghĩa là đối phương cũng không kết hôn, đây là chuyện rất bình thường.

Thứ khiến Phùng Kim ngạc nhiên chính là, đối phương mới rời khỏi hắn có vẻn vẹn một năm đã kết hôn.

Phùng Kim thở dài, tiếp tục hỏi: “Giờ cô ấy có khỏe không?”

Giang Tuyết liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cô ấy sống rất tốt, vợ chồng ân ái, con cái song toàn, gia cảnh giàu có, cuộc sống cực kỳ hạnh phúc, có thể nói là đã gả cho tình yêu thực sự.”

Phùng Kim trầm mặc.

Lý Cảnh vỗ vỗ bả vai của người bạn tốt này, thở dài: “Anh Kim, vài chục năm trôi qua, giờ cuối cùng cũng đã có tin tức của người ta rồi, anh cũng nên buông xuống đi thôi, người ta đã có được cuộc sống hạnh phúc như vậy, anh cũng không cần đi quấy rầy người ta làm gì nữa.”

Phùng Kim nhẹ gật đầu, nhất thời cảm thấy trống rỗng trong lòng, một ca khúc kinh điển vang lên trong đầu hắn:

Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương

Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông

Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được

Có những người, khi đã đánh mất thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.

...

Cùng lúc đó, tại một nhà máy ở huyện quan ngoại nào đó của thành phố Thâm Quyến.

Lâm Ba tắm rửa, thay quần áo, làm tóc xong, kiểu đàn ông trung niên đã lăn lộn vài chục năm trong công xưởng như hắn này trước giờ đều ăn mặc rất đơn giản, cái duy nhất cần tốn chút công phu chính là tóc, còn quần áo cơ bản đều là áo thun vạn năng + quần jean.

Tốn mười mấy phút để tạo kiểu tóc theo ý muốn xong, Lâm Ba mới hài lòng đổi giày đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày hắn đi xem mắt.

Đối với buổi xem mắt ngày hôm nay, Lâm Ba cực kỳ coi trọng, bởi vì đây là buổi xem mắt do Giang đại sư đích thân sắp xếp cho hắn.

Vốn hắn cũng không biết người tên Giang đại sư này, mãi tới khoảng thời gian trước khi gọi video nói chuyện trời đất với chị gái, qua chia sẻ của chị gái, hắn mới biết trên đời này còn có một người mai mối trâu bò như Giang đại sư.

Đêm qua hắn nhận được điện thoại của Giang đại sư, nói đã giúp hắn tìm được đối tượng hẹn hò, nhà gái là người đồng hương cùng huyện với hắn, hiện nay cũng làm công ở huyện, là một bảo mẫu.

Mặc dù làm bảo mẫu nhưng người ta mỗi tuần cũng có hai ngày nghỉ, những ngày nghỉ lễ cũng có thể nghỉ ngơi, công việc thường ngày cũng vô cùng đơn giản nhẹ nhàng, chỉ làm vệ sinh, sau đó mua thức ăn nấu cơm và đưa đón một đứa trẻ mà thôi.

Chỉ như vậy một tháng đã có sáu ngàn đồng tiền lương, nghe xong Lâm Ba cũng hâm mộ không thôi.

Bước ra khỏi cửa sau của nhà máy, Lâm Ba liền đi lên tàu điện công cộng, đi về phía địa điểm xem mắt.

Địa điểm xem mắt lần này là tại một cửa hàng trà sữa, vốn Lâm Ba dựa theo quy củ xem mắt, muốn chọn địa điểm ở một quán cà phê tao nhã nào đó, có điều Giang đại sư lại nói không cần phải lãng phí tiền như vậy, tìm một cửa hàng trà sữa thích hợp để nói chuyện trời đất là đủ.

Đối với việc này, trong lòng Lâm Ba càng thêm kính nể Giang đại sư, một người mai mối có thể nghĩ cho khách hàng như vậy thật sự quá ít.

Lâm Ba xem như là nhân vật nam chính trong buổi xem mắt ngày hôm nay, trước giờ hẹn hai mươi phút hắn đã đi tới cửa hàng trà sữa nào đó kia rồi.

Nghe Giang đại sư nói nhà gái đã biết chuyện mẹ hắn bị bệnh tâm thần, dưới tình huống như vậy vẫn có thể ra đây xem mắt với hắn, vậy chứng minh trong lòng đối phương cũng không quá để ý tới bệnh của mẹ hắn.

Chỉ cần có thể vừa ý nhau, vậy vấn đề về mẹ hắn cũng sẽ không còn là vấn đề nữa.

Đây chính là một trong những nguyên nhân Lâm Ba cực kỳ coi trọng buổi xem mắt ngày hôm nay.

Thấy Giang đại sư và nhà gái cũng chưa tới, Lâm Ba suy nghĩ một chút, sau đó gọi điện thoại cho Giang đại sư.

Điện thoại vừa kết nối, Lâm Ba liền nói: “Giang đại sư, hiện tại tôi đang ở quán trà sữa rồi đây.”

Giang đại sư ừ một tiếng, đáp: “Vậy phiền anh Lâm chờ tôi một lát, tôi vừa mới đón chị Hà xong, đại khái khoảng năm, sáu phút nữa là sẽ chạy tới nơi.”

“Giang đại sư khách khí rồi, cậu và chị Hà muốn trà sữa vị gì, tôi gọi trước giúp hai người.”

“Được, vậy phiền anh gọi cho tôi một cốc chè thạch sương sáo, chị Hà một cốc trà sữa trân châu.”

“Được, tôi biết rồi.”

Hai người khách sáo thêm một hai câu xong liền cúp điện thoại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận