Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 110: Không Phải Triệu Phú Mà Là Tỷ Phú

Hạ Linh Linh ngoảnh lại theo giọng nói, phát hiện người đang đặt câu hỏi là một chàng trai tuấn tú trông cũng trạc tuổi cô, trong lòng có chút nghi hoặc đáp: “Tôi là Hạ Linh Linh, cho hỏi anh tìm tôi có việc gì không?”

Giang Phong vừa đưa trái cây trong tay mình cho cô ta, vừa nói thẳng vào vấn đề: “Xin chào cô Hạ Linh Linh, tôi tên là Giang Phong, tôi là một người mai mối chuyên nghiệp, lần này tôi mạo muội đến thăm để làm người mai mối cho cô, không biết cô có đồng ý không?”

Hạ Linh Linh nhận lấy trái cây theo bản năng, ngạc nhiên nói: "Anh muốn làm người mai mối cho tôi ư?"

Giang Phong gật đầu cười và nói: “Đúng vậy, tôi muốn mai mối cho cô, không biết cha mẹ cô có ở nhà không? Tôi muốn bàn bạc với họ một chút!"

Hạ Linh Linh liếc nhìn Giang Phong với vẻ mặt quái gở, sau đó hét lớn về phía sân sau: “Cha, mẹ, hai người ra ngoài đây đi, có khách đến này!” Gọi xong, Hạ Linh Linh đặt trái cây lên bàn bên cạnh, đưa cho Giang Phong một cái ghế đẩu rồi nói: “Anh ngồi trước đi, cha mẹ tôi sẽ ra ngay thôi.”

Giang Phong nói tiếng cảm ơn, nhưng mà cha mẹ cô ấy sẽ ra ngay, cho nên hắn cũng không có ý định ngồi xuống.

Rất nhanh, cha mẹ của Hạ Linh Linh đã đi ra, tuổi thật của hai người không quá 54 hoặc 55 tuổi, nhưng vì quanh năm làm lụng và phơi nắng gió nên trông như những người lớn tuổi đã ngoài 60.

Tuy nhiên, mặc dù hai người họ trông già một chút, nhưng từ gương mặt đầy nét thăng trầm của họ cũng có thể lờ mờ thấy được ngoại hình lúc trẻ cũng ổn, nếu không thì họ đã không sinh được một cô con gái đẹp như Hạ Linh Linh.

“Cậu là?”

“Chào chú Hạ, thím Hạ, tôi tên Giang Phong, là một người mai mối chuyên nghiệp, hôm nay tôi mạo muội đến đây để mai mối cho con gái của hai người, không biết hai người có ý kiến gì về vấn đề này không?”

Vừa nghe nói đến làm nghề mai mối, Hạ Mẫu lập tức vui vẻ hỏi: “Ông mai Giang, có phải vì có người thích con gái tôi nên mới mời cậu đến làm người mai mối không?”

Hạ phụ và Hạ Linh Linh nghe những lời đó cũng nhìn về phía Giang Phong, họ đều muốn biết có phải là chuyện này không.

Giang Phong cười nói: “Chú Hạ, thím Hạ, chuyện là thế này, ngày hôm qua tôi tiếp được một khách hàng rất chất lượng, nên liền dùng mối quan hệ sâu rộng của mình để tìm đối tượng thích hợp cho anh ta, cuối cùng thì được một người bạn giới thiệu con gái của hai người, cho nên tôi đã mạo muội đến thăm, hy vọng có thể tác hợp cho mối nhân duyên này.”

Ba người nhà họ Hạ nghe vậy mới bừng tỉnh ngộ.

“Ông mai Giang, mời cậu ngồi!”

Hạ mẫu khách sáo mời Giang Phong ngồi xuống, sau đó nói với con gái: "Linh Linh, đi đun nước pha trà đi con!"

Hạ Linh Linh dạ một tiếng, ngoan ngoãn đi đun nước pha trà!

Lúc này, Hạ phụ cũng bê hai chiếc ghế đẩu tới, hai vợ chồng lần lượt ngồi xuống.

Hạ mẫu ngồi xuống xong, không đợi được mà hỏi: “Ông mai Giang, gia cảnh nhà trai thế nào, có thể nói cho chúng tôi biết được không?”

Giang Phong gật đầu và nói: "Đương nhiên là được, khách hàng này của tôi họ Ngụy, là người Phan Châu, năm nay 33 tuổi.”

Nghe vậy, Hạ phụ và Hạ mẫu không khỏi nhíu mày.

Hạ mẫu không nhịn được mà chen vào: “Ông mai Giang, người đàn ông đó đã 33 tuổi rồi, từng tuổi này cũng hơi lớn rồi, con gái tôi năm nay mới 23 tuổi, chênh lệch tận 10 tuổi!”

Giang Phong nói: “Tuổi của anh ta thực sự hơi lớn, nhưng khoảng cách 10 tuổi vẫn có thể chấp nhận được, không đến nỗi bị chênh lệch một thế hệ, hơn nữa đàn ông lớn tuổi đều trưởng thành và ổn định, họ cũng yêu thương vợ nhiều hơn."

Mặc dù Hạ phụ và Hạ mẫu đồng tình với cách nói này của Giang Phong, nhưng khoảng cách 10 tuổi vẫn khiến họ cảm thấy hơi khó chịu.

Giang Phong quan sát thấy chuyện này không thể thổi phồng lên, thấy thế nên đành ra đòn sát thủ nói: “Chú Hạ, thím Hạ, tuy nhà trai lớn hơn con gái hai người 10 tuổi, nhưng gia cảnh nhà trai cực kỳ tốt, nếu con gái hai người gả cho bên đó thì sẽ hưởng phúc cả đời, khoảng cách mười tuổi cũng không đáng là bao!”

Hạ mẫu nghe vậy trong lòng không khỏi cảm động, vội hỏi: “Người đàn ông đó có nhà có xe ở thành phố không?”

Giang Phong cười nói: “Nếu chỉ có nhà có xe, sao tôi có gan tìm đến nhà các người!”

Khi những lời màu mè vang lên, đôi mắt của Hạ phụ, Hạ Mẫu đều sáng rỡ.

Hạ mẫu hỏi với gương mặt đầy kỳ vọng: “Chẳng lẽ gia đình người đàn ông đó là triệu phú sao?”

Giang Phong lắc đầu cười nói: "Không phải triệu phú, mà là tỷ phú!"

Khi những lời này vừa thốt ra, Hạ phụ và Hạ mẫu đều kinh ngạc đến phát ngốc!

Họ biết chỉ dựa vào nhan sắc của con gái họ mà lấy được một triệu phú thì không quá khó, nhưng đại triệu phú thì có thể gặp mà không thể cầu, còn tỷ phú thì họ còn không dám nghĩ tới. Nhưng hiện tại, người mai mối tìm đến tận cửa, muốn giới thiệu con gái của bọn họ cho phú nhị đại trong nhà có tài sản hàng tỷ, điều này nghe có chút viển vông.

Dù chỉ là giới thiệu chứ chưa phải gả sang bên đó, nhưng cũng đủ để khiến bọn họ kinh ngạc!

“Ông mai Giang à, gia cảnh của người đàn ông này tốt như vậy, cậu ta có thể yêu Linh Linh nhà chúng tôi sao?” Hạ phụ có chút không tự tin hỏi.

Hạ mẫu cũng hoàn hồn, thở dài: "Đúng vậy, gia đình người ta như thế, sao có thể yêu Linh Linh nhà chúng tôi!”

Giang Phong nghe vậy trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái, lúc chưa nói rõ gia cảnh nhà trai, Hạ phụ Hạ mẫu rất không hài lòng với Ngụy Tuyết Phong năm nay đã 33 tuổi này.

Nhưng sau khi Giang Phong tiết lộ ưu điểm có gia tài hàng tỷ của Ngụy Tuyết Phong, thái độ của Hạ phụ Hạ mẫu lại thay đổi hoàn toàn, từ sự không thích vừa rồi đến mặc cảm hiện tại, vai trò đã hoàn toàn thay đổi, diễn giải một cách hoàn hảo sự quyến rũ của đồng tiền.

Tuy nhiên, Giang Phong cũng không có ý chê cười đối phương, dù sao đây cũng là nhân tính, trên đời này có bao nhiêu người thật sự có thể coi rẻ đồng tiền?

Mã Ba Ba sở dĩ nói hắn không thích tiền, đối với tiền không có hứng thú, đó là bởi vì tiền của hắn nhiều hơn cả giấy nên mới có tư cách để nói những lời làm màu như vậy.

“Chú Hạ, thím Hạ, hai người đừng có vội, tôi còn có chuyện muốn nói!”

Giang Phong sắp xếp lại ngôn từ rồi nói: “Người đàn ông này là con một, và cha anh ta là một trong những ông chủ lớn nhất trong lĩnh vực kinh doanh sắt vụn ở Phan Châu, có giá trị tài sản ròng khoảng 200 triệu nhân dân tệ, và công việc kinh doanh hiện đang rất phát đạt, mỗi năm lãi từ 20 đến 30 triệu nhân dân tệ.”

Nghe đến đây, trên mặt Hạ phụ và Hạ mẫu đầy vẻ khiếp sợ.

Một năm có thể kiếm được 20 đến 30 triệu nhân dân tệ, thì tính ra một tháng có thể kiếm được hơn hai đến ba triệu, một ngày thu nhập tầm 100 nghìn, khả năng kiếm tiền này thật sự rất mạnh, thu nhập một ngày có thể bằng thu nhập cả năm của gia đình họ.

Chỉ nghe Giang Phong tiếp tục nói: “Có thể nói, chỉ cần chị Linh gả vào Ngụy gia, không chỉ có thể hưởng thụ cả đời hạnh phúc, mà ngay cả Hạ gia của các người cũng được lợi vô cùng, họ chỉ cần giúp đỡ các người một chút là các người có thể dễ dàng trở thành triệu phú, thậm chí là đại triệu phú.

Xì ~~~ Hạ phụ Hạ mẫu há hốc mồm, cảm thấy phấn khích đến mức gần như không thể ngồi yên!

"Tuy nhiên, dù rằng người đàn ông này có tài sản hàng tỷ đô la, nhưng anh ta cũng có nhiều khuyết điểm, chẳng hạn như tuổi tác vừa đề cập và chiều cao chỉ 1m65, anh ta không ưa nhìn và anh ta cũng béo."

Giang Phong nhìn Hạ phụ Hạ mẫu, một mặt trịnh trọng nói: “Chị Linh cần phải chấp nhận những khuyết điểm này của nhà trai, thì mới có cơ hội trở thành thành viên gia đình của một tỷ phú.”

Nghe điều này, Hạ phụ Hạ mẫu đang ở trong trạng thái kích động, đã bình tĩnh lại một chút.

Quả nhiên trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí, muốn gả vào gia tộc bạc tỷ thì phải hy sinh ở các phương diện khác.

Lúc này, trong lòng Hạ phụ có chút do dự, cảm thấy gả con gái của mình cho một người đàn ông vừa lùn vừa béo thực sự là làm khó cô ấy!

Là phụ nữ nhưng Hạ mẫu lại nghĩ khác, bà cho rằng đàn ông dù lùn, béo, xấu xí thì con gái vẫn nên lấy, chỉ có người từng trải mới hiểu tiền quan trọng như thế nào trong đời sống vợ chồng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận