Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1189: Giờ Phút Này, Tôi Muốn Ngâm Một Bài Thơ

Giữa trưa.

Tokyo, Nhật Bản, Yamamoto Juuzou mặc âu phục giày da cực kì thời thượng gặp mặt với cô Mikami trước cửa một nhà hàng nào đó.

Hai bên khách khí chào hỏi nhau, sau đó liền cùng tiến vào nhà hàng cao cấp xếp hàng đầu cả thủ đô Tokyo này, vừa bước vào, làn gió tươi mát đã thổi vào mặt.

Thiết kế nội thất của nhà hàng cực kì tinh tế, giản lược mà không mất đi sự hoa lệ.

Trên trần nhà treo đèn thuỷ tinh tinh xảo, ánh sáng chiếu ra nhìn sáng chói mà hoa lệ.

Toàn bộ không gian nhà hàng được chia thành mấy khu vực nhỏ, mỗi một khu vực đều có phong cách trang trí đặc biệt và bầu không khí riêng.

Bởi vì Yamamoto Juuzou đã đặt bàn trước, sau khi tiến vào nhà hàng thì nhanh chóng được nhân viên phục vụ dẫn tới một phòng riêng riêng tư mà rộng rãi.

Bên trong được trang trí trang nhã, trên vách tường có treo một vài bức tranh nghệ thuật được lựa chọn tỉ mỉ. Giữa chiếc bàn tròn cẩm thạch là bộ dụng cụ ăn tinh xảo được sắp xếp ngay ngắn cùng với khăn ăn mềm mại, trắng noãn. Trên bàn được điểm xuyết bằng ít hoa tươi, hương thơm thoang thoảng tràn ngập trong không khí.

Bầu không khí trong phòng yên tĩnh mà ấm áp, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa mỏng chiếu lên trên bàn để lại quang ảnh loang lổ. Tiếng nhạc du dương vọng ra từ một góc khuất khiến cho người ta cảm thấy yên bình, thoải mái dễ chịu.

Yamamoto Juuzou từ chối sự hỗ trợ của nhân viên phục vụ, tự mình kéo ghế ra cho cô Mikami, mỉm cười nói: “Cô Mikami, mời ngồi!”

“Cảm ơn!” Cô Mikami cười tủm tỉm nói cảm ơn, sau đó ưu nhã ngồi xuống.

Nhà hàng cao cấp này cô Mikami đã nghe nói qua từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến đây, không thể nói không gian nhà hàng nơi này thật sự rất tuyệt, không chỉ cung cấp cho khách hàn một không gian riêng tư thoải mái như này, trong phòng lại còn có mùi hương hoa thoang thoảng, tăng thêm phần lãng mạn và cảm giác thần bí cho buổi gặp mặt.

Chờ hai người ngồi xuống rồi, nhân viên phục vụ liền nhẹ nhàng linh hoạt mang thực đơn lên, Yamamoto Juuzou và cô Mikami nhìn nhau cười một tiếng, sau đó mở thực đơn ra xem.

Trên thực đơn liệt kê rất nhiều món mỹ thực tinh xảo, từ món truyền thống Nhật Bản đến các món ăn nước ngoài, cái gì cần có đều có.

Mỗi một món ăn đều được thiết kế, bày biện rất tỉ mỉ, kết hợp giữa truyền thống và sự sáng tạo, rất có phong vị riêng.

Yamamoto Juuzou một bên nhìn thực đơn, một bên đề cử món ăn cho cô Mikami: “Cô Mikami, thịt bò wagyu ở nhà hàng này là tuyệt nhất, cô có thể nếm thử xem.”

Cô Mikami gật đầu nói: “Được, vậy gọi một đĩa thịt bò wagyu nướng đi, tôi là lần đầu tiên tới đây ăn, cho nên không quá quen thuộc với những món ăn ở nhà hàng này, hay là anh Yamamoto cứ xem xem món nào phù hợp thì gọi giúp tôi nhé!”

Yamamoto Juuzou cười, gật đầu nói: “Cũng được, vậy để tôi gọi món, tôi sẽ cẩn thận lựa chọn những món ăn ngon nhất ở nhà hàng này, hương vị chắc chắn sẽ không khiến cô thất vọng.”

Cô Mikami lộ ra một nụ cười thận trọng, sau đó nhìn Yamamoto Juuzou thuần thục gọi món, từ đó có thể nhìn ra hắn hẳn là khách quen của nhà hàng này, điều này cũng xác nhận được năng lực tài chính của hắn.

Rất nhanh sau đó, Yamamoto Juuzou đã gọi món xong.

Sau đó, hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa hưởng thụ đồ uống được mang ra trước bữa ăn.

Trước khi hai người gặp mặt, thông qua lời giới thiệu của Giang đại sư (ông mối Giang) cũng đã hiểu phần nào về nhau, cho nên muốn chọn một chủ đề phù hợp để cả hai cùng nói chuyện là việc rất đơn giản.

Cũng không bao lâu sau, dưới động tác chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ, từng món mỹ thực ngon mắt được đặt lên bàn.

Hải sản tươi ngon và rau quả thanh đạm ở cùng một chỗ, salad màu sắc sặc sỡ khiến người ta thèm nhỏ dãi. Món sashimi truyền thống tinh xảo được bày trên một chiếc đĩa sứ, tản ra mùi hương của biển mê người.

Mỗi một món ăn ở đây đều là một tác phẩm nghệ thuật, món ăn được bày biện tỉ mỉ và gia vị đặc biệt khiến cho vị giác đạt được sự hưởng thụ cực hạn, cô Mikami vừa ăn vừa liên miên tán thưởng, không hổ là nhà hàng cao cấp hàng đầu Tokyo.

Trong quá trình dùng cơm, nhân viên phục vụ luôn tỉ mỉ quan tâm tới từng chi tiết nhỏ trong bữa ăn, kịp thời giúp hai người thay đổi dụng cụ ăn, lắng nghe nhu cầu của hai người, giúp cho trải nghiệm dùng cơm ở nhà hàng này của hai người càng thêm hoàn mỹ.

Cuối cùng chính là món chính mà Yamamoto Juuzou đề cử, thịt bò wagyu nướng, kết hợp với rau quả xào nấu kĩ và nước tương đậm đà, món ăn tản ra mùi hương mê người.

Cô Mikami tinh tế thưởng thức thử một miếng, cảm nhận được chất thịt tươi non và hương vị đậm đà tinh tế khiến cô hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ bảo trì dáng người, ăn trước vì kính.

Sau món chính là món ăn cuối cùng, chính là điểm tâm ngọt sau bữa ăn, một chiếc bánh gato chocolate nhỏ, tinh xảo và một tách cà phê nguyên chất được bày trước mặt hai người.

Bữa cơm này, cô Mikami ăn đến thật sự là cực kì thoả mãn.

Sau khi dùng bữa xong, cả hai người đều đầy lòng cảm kích nói cảm ơn với nhân viên phục vụ, sau đó cùng rời khỏi nhà hàng.

Ra đến cửa, Yamamoto Juuzou hỏi: “Cô Mikami, công ty nhà tôi cách chỗ này không xa, không biết có thể mời cô đến đó thăm thú một chút không?”

Cô Mikami cười tủm tỉm, nói: “Có thể tới quý công ty tham quan, đây là vinh hạnh của tôi.”

Thế là, hai người liền lái xe một trước một sau đi tới công ty.

Bây giờ là giữa trưa, trong công ty không có một ai, Yamamoto Juuzou dẫn cô Mikami lên phòng làm việc của mình tham quan, một giây khi đóng cửa phòng lại này, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới những phim màn ảnh nhỏ thể loại văn phòng, bầu không khí đột nhiên trở nên ám muội.

Yamamoto Juuzou âm thầm nuốt nước miếng một cái, hỏi: “Cô Mikami có muốn uống chút gì đó không?”

Cô Mikami liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt long lanh nói: “Anh Yamamoto, hiện tại tôi tạm thời không muốn uống cái gì, chỉ là muốn thảo luận nghiên cứu văn hoá Trung Quốc với anh một lần.”

Yamamoto Juuzou liên tục gật đầu, nói: “Văn hoá Trung Quốc là một trong những nền văn hoá có lịch sử lâu đời nhất trên thế giới, cá nhân tôi cũng rất có hứng thú với văn hoá Trung Quốc, không biết cô Mikami muốn thảo luận về phương diện nào của văn hoá Trung Quốc?”

Cô Mikami nói: “Tôi có một loại tín ngưỡng với nền thi ca Trung Quốc, cho nên tôi cũng khổ học nhiều năm, cuối cùng viết ra được một bài thơ mình khá hài lòng, không biết anh Yamamoto có muốn nghe thử, đánh giá một cái không?”

Yamamoto Juuzou vui mừng nói: “Cô Mikami, không nói gạt cô, tôi cũng cực kì thích nền thi ca của Trung Quốc, nếu như cô không ghét bỏ tôi tài nghệ kém, vậy chúng ta cùng bàn luận chút đi?”

Cô Mikami cười nói: “Có thể nha, vậy anh Yamamoto bắt đầu trước đi nhi?”

Yamamoto Juuzou gật đầu nói: “Được, vậy trước hết tôi sẽ tung gạch nhử ngọc, nếu như thơ tôi làm không được tốt, xin cô Mikami đường có chê cười tôi!”

“Anh Yamamoto khiêm tốn rồi, chúng ta học hỏi lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”

“Ừm, đúng là nên học hỏi lẫn nhau, chọn ngày không bằng đụng ngày, thừa dịp bây giờ công ty tôi còn chưa có ai tới làm, hay là chúng ta cùng nhau học tập bây giờ luôn?”

“A, bây giờ bắt đầu luôn sao? Ở đây có phải không được tiện lắm không?”

“Tôi cảm thấy không có vấn đề gì cả, cô Mikami không cảm thấy ở đây rất có không khí học tập sao? Tôi tin hiệu quả học tập cũng sẽ rất tốt.”

“Cái này… Vậy được rồi!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận