Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 640: Cụ Ông Của Anh Vẫn Còn Ở Nhân Gian

Ba giờ rưỡi chiều, Khuất Xuân Minh cuối cùng cũng đã chạy tới công ty môi giới hôn nhân Hạnh Phúc trong tình trạng mệt rã rời.

Nhìn bảng hiệu của công ty, trong lòng Khuất Xuân Minh cực kỳ sốt ruột, lần này nếu như có thể thuận lợi hoàn thành đại sự này, lấy được lòng của ông cố trong nhà, vậy hắn không những sẽ có được cổ phần giá trị mấy ngàn vạn, mà địa vị của hắn ở Khuất gia chắc chắn cũng sẽ tăng lên, có thể có càng nhiều tiếng nói hơn.

“Giang đại sư, tôi ký thác toàn bộ hi vọng của mình ở chỗ cậu, mong cậu không khiến tôi thất vọng!” Khuất Xuân Minh niệm trong lòng một câu, sau đó đi thẳng vào công ty môi giới hôn nhân.

“Chào anh, tranh dán tường này chính là hình ảnh minh họa quá trình làm mai mối của công ty môi giới chúng tôi, trước tiên anh hãy nhìn một chút, có gì không hiểu có thể hỏi bất cứ lúc nào, tôi sẽ tận lực giải đáp giúp anh.” Khuất Xuân Minh vừa vào cửa, một cô gái dáng dấp xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào liền đi tới nghênh đón.

Khuất Xuân Minh nhìn lễ tân của công ty, nói: “Thật ngại quá, tôi không phải đến tìm bạn trăm năm, mà là có chuyện tới tìm Giang đại sư, không biết Giang đại sư có ở đây không?”

Cô lễ tân quan sát hắn một chút, sau đó hỏi: “Cho hỏi ngài họ gì?”

“Tôi họ Khuất.”

“Xin ngài Khuất chờ một chút, tôi sẽ đi hỏi ông chủ.”

“Được, vậy làm phiền cô.”

“Không phiền.”

Lúc cô lễ tân đi vào văn phòng ông chủ, Khuất Xuân Minh cũng yên lặng đánh giá công ty môi giới hôn nhân thanh danh truyền xa này.

Đây là nơi làm việc mới của công ty môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, diện tích lên tới năm, sáu trăm mét vuông, bố cục chỉnh thế đơn giản rõ ràng, bây giờ là giờ làm việc buổi chiều, trong phòng có hơn mười vị khách đang xem quá trình làm mai mối và điền thông tin cá nhân.

Chưa tới một phút đồng hồ sau, cô lễ tân kia đã đi tới trước mặt Khuất Xuân Minh, mỉm cười nói: “Ngài Khuất, ông chủ chúng tôi cho mời ngài.”

Khuất Xuân Minh vội vàng nói tiếng cảm ơn, sau đó sửa sang lại áo mũ, đi vào văn phòng giám đốc.

Không lâu sau hắn đã đứng trước cửa phòng làm việc của ông chủ, Khuất Xuân Minh đưa tay, nhẹ nhàng gõ cửa một tiếng, sau khi tiếng “mời vào” vang lên, hắn mới đẩy cửa đi vào.

Bên trong văn phòng, một cậu thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đứng lên chào hỏi: “Xin chào anh Khuất.”

Bởi vì đã nhìn thấy ảnh của đối phương trên mạng cho nên Khuất Xuân Minh vừa nhìn đã nhận ra cậu thanh niên đẹp trai này chính là Giang đại sư mà hắn muốn tìm, liền vội vàng khách khí chào hỏi: “Giang đại sư, xin chào.”

Giang phong mời đối phương ngồi xuống, đồng thời rót một chén trà mời khách, sau đó mới mỉm cười hỏi: “Anh Khuất, nghe nói anh tới không phải để tìm bạn trăm năm, không biết anh đặc biệt tới tìm tôi có chuyện gì không?”

“Giang đại sư, thật không dám giấu giếm, lần này tôi tới là muốn nhờ Giang đại sư đây giúp đỡ.”

“Xin giúp đỡ?”

Khuất Xuân Minh nhẹ gật đầu, nói: “Tôi biết Giang đại sư là đại sư mệnh lý số một trong nước, nhất là trên phương diện suy tính nhân duyên có tài năng cực kỳ lớn, có thể nói là không ai sánh bằng.

Lần này tôi đến là muốn mời Giang đại sư đây hỗ trợ suy tính về một người thân nhân đã thất lạc mấy chục năm của mình.”

Giúp tìm người, Giang Phong đương nhiên làm được, nhưng đây cũng không phải nghề chính của hắn, nguyên tắc của hắn là không chủ động đi giúp, nhưng nếu có người đến cửa nhờ, vậy hắn cũng sẽ không từ chối.

Sở dĩ không muốn chủ động giúp đi tìm người thân không phải vì Giang Phong không có lòng nhân từ, mà là hắn biết có một số việc không nhất định là chuyện tốt, lấy Dương Khang trong《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》làm ví dụ, hắn đang làm một tiểu vương gia rất tốt, lại đột nhiên từ đâu xuất hiện một người cha lang thang giang hồ, thật sự cho rằng người ta thích như vậy sao?

Khoảng thời gian thất lạc không dài, có thể tìm trở về đúng là chuyện tốt, nhưng thời gian thất lạc nhau từ hai mươi năm trở lên thì mỗi người cũng đã sớm có gia đình của riêng mình rồi, còn tìm trở về nữa thì cũng không nhất định có thể hòa nhập vào gia đình ban đầu được.

Dù sao thì trên mạng cũng có rất nhiều ví dụ như vậy, một lòng một dạ tìm người thật, đến lúc thật sự tìm được rồi thì lại phát hiện mọi thứ hoàn toàn khác biệt so với trong trí nhớ…

Giang Phong từ chối cho ý kiến, nói: “Anh Khuất, trước tiên anh kể cho tôi nghe tình huống của anh một chút đi!”

Khuất Xuân Minh nhấp một ngụm trà, bắt đầu giải thích: “Giang đại sư, chuyện là như thế này, cụ tổ nhà tôi là người Tương tỉnh, sinh ra vào thời đại binh hoang mã loạn thế kỉ trước…”

Tiếp theo, Khuất Xuân Minh kể lại sơ lược một lần về sự tích cụ tổ của hắn, sau đó kết bằng một câu cảm thán: “Năm nay ông cố tôi đã trăm tuổi rồi, nhưng vẫn cứ nhớ mãi không quên thân nhân ngày xưa, đáng tiếc, đã nhiều năm đi tới đi lui giữa hai nơi như vậy cũng không thể tìm ra chút manh mối nào, bọn tôi đều cho rằng thân nhân của ông cố năm đó có lẽ đã chết trong lần thổ phỉ diệt thôn đó rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận