Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 209: Tôi Dành Ba Năm Đẹp Nhất Của Cuộc Đời Ở Bên Cạnh Anh, Anh Nên Thỏa Mãn Đi!

Đường Tây Hương.

Ở làng đô thị nào đó.

Trong căn phòng thuê cũ nát, một tháng chỉ tốn 500 tệ tiền thuê phòng.

Tào Đại Ưng yên lặng nhìn người phụ nữ đang soạn hành lý, dáng dấp của người phụ nữ kia không tệ, là bạn gái suốt 3 năm nay của anh, cùng anh vượt qua mấy trăm buổi tối ở căn phòng trọ giá rẻ này.

Nhưng bây giờ, người phụ nữ đó muốn chia tay, muốn rời khỏi anh!

Nguyên nhân chia tay cũng không có gì buồn bã cả, mà là chỉ ra hiện thực, ghét bỏ anh quá nghèo!

Tào Đại Ưng nhìn người phụ nữ kia soạn hành lý, hỏi:

"Thật sự phải đi à?"

Người phụ nữ kia quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tào Đại Ưng một cái, có chút luyến tiếc, nhưng mà cô vẫn nói:

"Thật sự phải đi, mười năm thanh xuân quý báu nhất của một người con gái nằm ở độ tuổi 18 - 28. Tôi đã dành ra ba năm ròng rã trong mười năm tốt đẹp ấy để ở bên cạnh anh, anh nên thấy thỏa mãn đi!"

Tào Đại Ưng thở dài, nói:

"Mặc dù khi chúng ta ở cạnh nhau, chỉ có thể ăn cơm với rau dưa, nhưng mà khoảng thời gian ở cạnh nhau vẫn luôn rất vui vẻ, tại sao em lại không bằng lòng với cuộc sống như thế này, mà cứ phải đâm đầu vào việc phải gả cho một người đàn ông có gia cảnh tốt?"

Người phụ nữ kia trầm mặc một chút, sau đó nghiêm túc nói:

"Đại Ưng, nói thật thì khi ở bên cạnh anh, sinh hoạt hằng ngày quả thực rất phong phú, dù là ban ngày hay ban đêm đều rất phong phú. Nhưng mà, theo thời gian trôi đi, phong phú không phải là tiêu chuẩn duy nhất của hạnh phúc, điều kiện vật chất cũng rất cần thiết, anh xem cái phòng trọ này của anh đi, nó cũ nát đến mức nào rồi?

Mặc dù vẫn còn có thể ở, nhưng mà người phụ nữ nào sẽ thích ở tại một nơi như thế này cả đời?

Ai mà chẳng muốn sống trong một căn biệt thự cao cấp?

Cho dù không thể sống trong một căn biệt thự lớn, ít nhất cũng phải ở được trong một căn phòng sạch sẽ!

Nếu như trong tương lai, anh có năng lực có thể dẫn tôi rời khỏi 'khu ổ chuột' này, đặt tiền cọc một căn phòng trong khu dân cư, nếu thế thì dù cho có phải vất vả nữa, mệt mỏi nữa, tôi vẫn bằng lòng cùng anh phấn đấu.

Tiếc rằng, tôi hoàn toàn không thấy được một chút hy vọng nào trên người của anh cả, cuộc đời của anh có thể nói là chỉ cần nhìn một cái liền biết được kết cục. Tôi có thể sống cùng với anh ba năm như thế là quá đủ rồi!"

Tào Đại Ưng nghe xong liền mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào cả.

Đúng như người phụ nữ kia nói, cuộc sống của anh đúng thực là chỉ cần nhìn một cái liền thấy được kết cục. Trừ khi trúng số, nếu không thì cả đời này, anh cũng đừng nghĩ tới việc đặt tiền cọc cho một căn phòng trong khu dân cư.

Người phụ nữ kia thấy Tào Đại Ưng không nói nên lời thì đi tới ôm anh một cái, để lại một câu 'Tôi đi đây', sau đó lập tức kéo hành lý rời đi, không quay đầu dù chỉ một cái!

Tào Đại Ưng nhìn bóng lưng của người phụ nữ kia trong sự kinh ngạc, mặc dù anh rất muốn giữ cô lại, nhưng mà người ta đã nói rõ như thế rồi, giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ tăng thêm muộn phiền mà thôi.

Anh cũng không trách người phụ nữ kia, giống như người phụ nữ kia nói, cô ấy có thể dành ra ba năm tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình để ở cạnh anh, giặt quần áo, nấu cơm cho anh là đã quá đủ với anh rồi!

Đương nhiên việc đó có liên quan khá lớn đối với thiên phú dị bẩm của anh, nhiều lần người phụ nữ kia muốn rời đi, nhưng vì anh trổ hết tài nghệ, mà người phụ nữ kia đã đổi ý.

Nhưng mà lần này, Tào Đại Ưng ý thức được một việc, anh và cô ấy tới cuối cùng vẫn là không phù hợp để kết hôn, dù có miễn cưỡng giữ lại đối phương, cũng chỉ là kéo dài thời gian chia tay mà thôi!

Nếu đã như thế thì dứt khoát không lãng phí tuổi thanh xuân của cô ấy nữa!

Anh lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, rút một điếu ra đốt.

Anh phải nghiêm túc tự hỏi lại nhân sinh một lần mới được!

Trong xã hội hiện tại, muốn tìm được một người phụ nữ vẫn luôn bằng lòng chịu khổ cùng mình là một chuyện rất khó!

Anh xuất thân từ nông thôn, sức khỏe của cha anh không tốt, mỗi tháng đều tốn 2, 3.000 tệ tiền thuốc, mẹ anh cũng thường xuyên bị bệnh vặt, mặc dù không phải là bệnh gì nặng, nhưng mà có thể chăm sóc được cho bản thân bà và cha anh đã là điều rất tốt rồi, hoàn toàn không đủ sức để gánh vác thêm tiền thuốc của cha anh.

Bởi vậy, suốt mấy năm qua, Tào Đại Ưng là người gánh vác tiền thuốc của cha.

Anh cũng chỉ là một người làm công bình thường mà thôi, tiền lương mỗi tháng ngoại trừ việc dùng để mua thuốc cho cha, phần còn dư có thể giải quyết được nhu cầu ăn ở của bản thân anh đã là tốt lắm rồi, đừng nói chi tới một việc xa vời như tiết kiệm tiền để mua nhà.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao bạn gái của anh lại nói không thể nhìn thấy được hy vọng trong tương lai của anh.

Nguyên nhân chủ yếu nhất là do bây giờ anh cần ổn định thu nhập của mình, ngay cả can đảm để đổi việc cũng không có, đừng nói chi tới việc nghỉ việc, sau đó đi ra ngoài thử lập nghiệp.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận