Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 308: Nam Chơi Đêm Và Nữ Sa Chân

Hôm sau.

Bao Phú Quý đi tới cửa hàng nước giải khát của mình 'thị sát', cửa hàng này được anh mở bảy tám năm rồi, thuê một nữ nhân viên để giúp đỡ, mùa ế khách thì để cho nhân viên tự mình trông cửa hàng, mùa đắt khách thì hắn sẽ tới để trông tiệm.

Bởi vì đã mở một khoảng thời gian khá dài cho nên có không ít khách quen, cho nên việc buôn bán cũng không tồi. Với lại cửa tiệm này đã được nhà anh mua lại, không cần phải trả tiền thuê mặt bằng, cho nên lợi nhuận rất tốt.

Tiếc là số tiền kiếm được trước kia đều bị Bao Phú Quý cầm đi cứu cô gái lỡ sa chân rồi.

Bao Phú Quý đứng ở cửa tiệm vài phút rồi rời đi, sau đó lái xe đi dạo khắp nơi, định tìm một cửa tiệm thích hợp để mở một cửa tiệm giải khát.

Thật ra anh đã sớm có dự định này rồi, chỉ là trước kia tính ham chơi quá cao, suốt ngày đi tới những nơi phục vụ kia, hoàn toàn không để tâm tới việc làm ăn.

Nhưng sau chuyện lần này, Bao Phú Quý triệt để tỉnh ngộ, bắt đầu đầu nhập tinh lực vào sự nghiệp, tranh thủ tích lũy tiền để cưới vợ.

Bao Phú Quý lái xe đi lòng vòng hơn hai tiếng đồng hồ, phát hiện ra hai, ba nơi không tệ, sau khi gọi điện hỏi thăm, anh mới phát hiện tiền thuê đều khá đắt, sau khi thuê lại mở tiệm nước giải khát không lời cho lắm.

Anh cũng không phải là người mới đi ra đời, đương nhiên biết chuyện này không thể vội vàng được, nếu như mấy chỗ này đều không phù hợp thì tìm tiếp, chỉ cần có lòng, chắc chắn sẽ tìm được nơi thích hợp.

Trong lúc Bao Phú Quý đi khắp nơi tìm kiếm mặt bằng, thì Giang Phong đã đi tới một quán bún ốc khá nổi tiếng, hắn định ăn một bát bún ốc chính tông.

Món bún ốc này có thể gọi là tinh hoa của bột gạo, bởi vì mùi vị của nó rất đặc biệt, rất nhiều người lần đầu tiên ăn nó đều không thể chịu nổi, cho nên ở trên internet nó mới được gọi đùa là 'vũ khí sinh hóa'.

Có người hình dung mùi thối của món bún ốc như này - Tôi tự mình nấu bún ốc ở nhà, sau khi ăn xong, nồi, chén, đũa đều thối hoắc, quần áo và tóc cũng thế, như thể bản thân đi vào trong cái nhà vệ sinh đã bị cắt nước một tháng vậy.

Còn có người chia sẻ trải nghiệm lần đầu tiên ăn bún ốc của mình như sau: Chồng tôi mở hết tất cả cửa sổ trong nhà ra, sau đó đi ra ngoài cả ngày trời, tới tối mới dám quay về. Tất cả người trong nhà đều tránh tôi, bảo tôi cầm tô ra ngoài cầu thang ăn, ăn xong rồi hãy trở về, ăn xong rồi hãy quay lại, bọn họ cũng không dám đụng vào chén và nồi của tôi, nồi của tôi bị tôi nấu cho thối hoắc rồi.

Việc khoa trương nhất là có người tự nấu bún ốc ở nhà, bị hàng xóm khiếu nại, nói nhà cô ta đang nấu c*t.

Chẳng thể phân được thật giả trong mấy bình luận này, nhưng mà có thể tưởng tượng được rằng mùi vị của bún ốc ở trong mắt không ít người thật sự là thối tới mức không ngửi được, có thể phân cao thấp với đậu hũ thối.

Nhưng mà, có thể được <Trung Quốc trên đầu lưỡi> khẳng định, sức hấp dẫn của món bún ốc này đương nhiên là không tầm thường.

Giang Phong vừa gọi một tô bún ốc xong liền cảm khái không thôi, quả nhiên là muốn ăn được món bún ốc chính tông vẫn phải tìm tới nơi khởi nguồn của nó, hương vị đúng là có thể vứt xa mấy nơi khác mấy con phố!

Sau khi ăn bún ốc xong, Giang Phong cảm thấy thỏa mãn, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cô gái có bệnh sạch sẽ kia.

Vừa nối máy, Giang Phong đã nói:

"Xin chào chị Lam, tôi là Giang Phong, người của nơi hẹn hò, chị hẳn là biết tôi nhỉ?"

Mộc Tiểu Lam nói:

"Biết, xin chào Giang đại sư!"

Giang Phong đi thẳng vào vấn đề:

"Chị Lam, tôi đã giúp chị tìm được một đối tượng phù hợp, định sẽ cho hai người gặp mặt vào thứ bảy này, không biết chị có rảnh không?"

Mộc Tiểu Lam im lặng một lát, sau đó hỏi:

"Giang đại sư, cậu có thể nói cho tôi biết một chút về tình hình của đối phương không? Với lại, đối phương có biết tình trạng của tôi không?"

Giang Phong nói:

"Anh ấy là người tỉnh thành tỉnh Quý Châu, năm nay 29 tuổi, cao 1m78, bề ngoài anh tuấn, lịch sự, công việc giống với chị, cha mẹ đều là công chức, cũng có nhà, có xe, điều kiện kinh tế rất xứng đôi với nhà của chị.

Anh ấy là một người thực tế, lương thiện, hiếu thảo, chăm chỉ, việc mà anh ấy thích nhất là nghiên cứu món ăn, tài nấu nướng của anh ấy không thua gì mấy vị đầu bếp, có thể nói là một người cực kỳ ưu tú.

Còn về tình trạng của chị, tôi cũng đã nói rõ với anh ấy rồi, anh ấy cũng đồng ý rằng sẽ dẫn cha mẹ vượt ngàn cây số để tới tỉnh Quảng Tây chúng ta gặp chị, điều này chứng minh rằng anh ấy có thể tiếp thu phần lớn tình trạng của chị."

Mộc tiểu Lam kinh ngạc, nói:

"Anh ta nhỏ hơn tôi 3 tuổi?"

Giang Phong cười, nói:

"Đúng vậy, anh ấy nhỏ hơn chị ba tuổi, chị Lam không thích tình chị em hả?"

Mộc Tiểu Lam cười, nói:

"Tôi không bài xích việc này, không biết anh ấy và cha mẹ anh ấy có ngại việc này hay không?"

Giang Phong nói:

"Anh ấy chắc chắn sẽ không ngại, từ nhỏ tới lớn anh ấy vẫn luôn thích chơi chung với mấy chị gái, hẳn là có khuynh hướng tình chị em. Còn cha mẹ của anh ấy có lẽ cũng không thành vấn đề, dù sao thì nữ lớn ba ôm gạch vàng, sự chênh lệch tuổi tác này vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp thu được."

Mộc Tiểu Lam nói:

"Nếu đã như thế thì tôi cũng chẳng còn vấn đề gì nữa, thứ bảy và chủ nhật tôi đều không phải đi làm, gặp lúc nào cũng được, Giang đại sư cứ xem rồi sắp xếp là được."

"Ừm, được rồi, tới thứ bảy tôi sẽ gửi chị thời gian gặp mặt."

"Được."

"Hẹn gặp lại!"

"Hẹn gặp lại Giang đại sư!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận