Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 225: Đều Đã Trưởng Thành Cả Rồi, Không Thể Chọn Toàn Bộ Sao?

5 giờ chiều.

Nhà hàng Ngũ Phúc.

Dưới sự sắp xếp của Giang Phong, Giang Văn Tây và Lâm Nguyệt đã gặp mặt nhau!

Ánh mắt khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nguyệt, trong lòng Giang Văn Tây đã rất hài lòng, có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy, anh ta thật sự là nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh, căn bệnh ngoài da có hề gì đâu chớ?

Còn khi Lâm Nguyệt nhìn thấy Giang Văn Tây, trong lòng cảm thấy không mấy hào hứng, nhưng mà cũng không đến nỗi thất vọng, chính là có loại cảm giác yên tâm.

Giang Văn Tây một mình đi đến đây, ngoài anh cả và chị dâu ra thì anh ấy chỉ có một người chú và một người cô.

Anh cả phải ở nhà chăm sóc ông nội, cha còn chị dâu đang mang thai, còn người chú ở huyện lỵ chưa về, người cô thì cuối năm khá bận rộn, vì vậy Giang Văn Tây quyết định tự mình đi xem mắt.

Dù sao có Tiểu Phong bên cạnh, anh ta cũng không cảm thấy cô đơn.

Về phía Lâm Nguyệt thì Lâm mẫu đi cùng cô, không làm phiền những người thân khác.

Giang Phong đại diện giới thiệu hai bên, tiếp đó chào hỏi xong xuôi mới ngồi xuống.

Gọi món xong, lúc đợi đồ ăn được dọn lên, Giang Phong mới đưa ra chủ đề và nói: "Thím Lâm, trước đây khi tôi đến thôn của các người, phát hiện đã có người làm bánh quy rồi, thôn các người mỗi năm đều làm bánh quy sớm như vậy sao?”

Thím Lâm đáp: “Cậu nói là bánh quy ngọt hay bánh quy nước tro?”

Giang Phong nói: “Hình như tôi thấy cả hai loại bánh quy đều có người đang làm.”

Thím Lâm giải thích: “Nếu là bánh quy ngọt, thôn chúng tôi căn bản là bắt đầu làm từ mùng 21 của năm mới bắt đầu làm, xuyên suốt cho đến mùng 28 mới ngừng. Còn về bánh quy nước tro thì người trong thôn chúng tôi thường không làm sớm như vậy, cái cậu thấy có lẽ là người ta gọi tới bán.”

Ở huyện Bách Lương, mỗi hộ gia đình phải làm hai loại bánh quy trong dịp Tết Nguyên đán:

Loại thứ nhất là bánh quy ngọt, tương tự như bánh mật ở những nơi khác.

Trước đây người ta tự làm món này trong một cái nồi gang to bằng bếp đất, nhưng sau này có máy chuyên dụng làm bánh quy rồi nên không ai làm bánh quy bằng tay nữa, suy cho cùng làm bằng tay rất tốn công và cũng không ngon như làm bằng máy.

Loại thứ hai là bánh quy nước tro, tương tự như bánh dày ở những nơi khác.

Đây là một thứ rất có đặc sắc địa phương, đúng như tên gọi, nó được làm bằng cách ngâm gạo nếp trong nước kiềm với tro, loại tro ngon nhất được công nhận là tro vừng, tro đậu và tro thông.

Giang Phong bỗng nhiên nói: "Thì ra là bọn họ gọi tới bán, nhà các người bán bánh quy nước tro bao nhiêu một cân?”

Thím Lâm nói: “Nếu sử dụng bột nở thay vì nước tro, giá 10 tệ một cân, nếu dùng nước tro tốt thì giá sẽ đắt hơn ít nhất ba đến năm tệ."

Trong khi Giang Phong đang trò chuyện với thím Lâm, Giang Văn Tây không chỉ ngồi ngơ ra đó mà bắt đầu trò chuyện với Lâm Nguyệt về một chủ đề.

Đây cũng là những gì Giang Phong đã nói với anh ta trước khi đến đây.

Giang Văn Tây mặc dù thật thà và có trách nhiệm nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta ngu ngốc, anh ta cũng đã đến tỉnh Quảng Đông để làm việc khi còn trẻ và ở lại tỉnh Quảng Đông trong nhiều năm.

Vì anh và anh trai thay phiên nhau chăm sóc ông nội và cha nên mỗi công việc đều không thể làm lâu dài.

Điều này đã dẫn đến việc sau rất nhiều năm sau, những thành phố khá nổi tiếng ở tỉnh Quảng Đông thì anh ta đều đã đi qua!

Sau khi biết Lâm Nguyệt làm việc tại quê hương võ thuật ở tỉnh Quảng Đông, người cũng đã làm việc ở đó được một năm như Giang Văn Tây liền trò chuyện với Lâm Nguyệt về phong tục tập quán ở nơi đó.

Trong khi nói chuyện, người phục vụ bắt đầu dọn món lên.

Mấy người vừa ăn vừa trò chuyện, Giang Văn Tây bình thường rất kiệm lời, lúc này lại có tài hùng biện, và cuộc trò chuyện với Lâm Nguyệt rất có đầu tư.

Trước khi gặp mặt, Giang Phong đã giải thích rõ ràng hoàn cảnh cá nhân và hoàn cảnh gia đình của hai bên cho họ, vì vậy không cần phải hỏi này nọ như tra hộ khẩu sau khi gặp mặt, mà cứ tùy ý tán gẫu về những gì bản thân mình thích thú.

Sau khi ăn xong, đã gần bảy giờ tối!

Sau khi trò chuyện gần hai tiếng đồng hồ, cả Giang Văn Tây lẫn Lâm Nguyệt đều để lại ấn tượng tốt với nhau.

Khi việc thanh toán sắp kết thúc, Giang Văn Tây đưa phong bì màu đỏ mà anh đã chuẩn bị cho ba người có mặt tại đó, sau đó hai bên chào hỏi lịch sự trước khi rời đi.

Giang Văn Tây tất nhiên là ngồi xe của Giang Phong để về nhà.

Trên đường trở về, Giang Phong vừa lái xe vừa cười hỏi: “Anh Tây, anh thấy thế nào, anh có hài lòng với người mà em giới thiệu cho anh không?"

Gương mặt Giang Văn Tây đầy hào hứng, nói: "Hài lòng, thực sự rất hài lòng, Tiểu Phong trước đó em nói rất đúng, nếu cô ấy không bị bệnh ngoài da, với điều kiện của cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ coi thường anh, anh thực sự đã kiếm được một món hời lớn! "

Giang Phong cười nói: “Anh hài lòng thì tốt, mấy ngày tới mỗi ngày anh đều mời cô ấy đi chơi, vun đắp mối quan hệ với cô ấy, nắm bắt thời gian lễ Tết này chinh phục người ta.”

Giang Văn Tây tràn đầy động lực đáp lại: "Chà, anh sẽ cố gắng hết sức, còn việc anh có thể thắng hay không thì anh cũng không chắc."

Giang Phong nói: "Anh cứ biểu hiện cho thật tốt, em sẽ trợ giúp cho anh, hẳn là không thành vấn đề lớn."

Giang Văn Tây ngay lập tức xin lời khuyên của Giang Phong về cách quyến rũ các cô gái.

Bản thân Giang Phong mặc dù còn độc thân, nhưng đã mai mối cho rất nhiều cặp đôi nên đối với phương diện này vẫn có chút kinh nghiệm, vì vậy liền không chút do dự truyền lại cho anh ta.

Thế là, một người dám dạy và một người cũng dám học, đợi đến khi trở về thôn Long Sơn, Giang Văn Tây đã học được rất nhiều kiến thức lý thuyết, về việc nó có hiệu quả hay không, anh ta phải thử mới biết được.

Sau khi trở về thôn Long Sơn, Giang Phong lấy ra chiếc phong bì màu đỏ mà Giang Văn Tây đã đưa cho anh ta, lấy ra một trăm nhân dân tệ, rồi trả lại phần còn lại cho anh ta, điều này làm cho trong lòng Giang Văn Tây cảm thấy rất cảm kích.

Anh ta biết rằng đây là sự giúp đỡ mà Giang Phong dành cho anh ta.

Trước đây lúc Giang Phong làm mai mối cho anh trai không hề lấy tiền, cũng chỉ nhận lễ vật anh trai mua, so với những khách hàng khác, Giang Phong thật đúng là chiếu cố hai anh em rất tốt!

Anh ta chỉ có thể giữ ân tình này trong lòng, và sẽ đền đáp nếu sau này có cơ hội!

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận