Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 292: Sự Ngạc Nhiên Của Ông Kiều

Tỉnh Tứ Xuyên.

Nhà hàng lẩu X.

Trong phòng riêng, lúc Bạch Tử An hỏi Kiều Phụng Hoàng có từng nghĩ sẽ làm một công việc nhàn hạ hay không, Kiều Phụng Hoàng trầm tư một hồi rồi chầm chậm nói: “Quả thật tôi chưa từng nghĩ qua chuyện này.”

Bạch Tử An nói: “Tục ngữ nói “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng”, cô nhiều năm ở trên tiền tuyến cống hiến cho quân đội, đôi khi cũng phải nghĩ cho bản thân mình một chút.”

Nếu như là trước khi gặp Bạch Tử An, Kiều Phụng Hoàng sẽ không bao giờ suy nghĩ mấy chuyện này, nhưng bây giờ cô lại nghiêm túc đáp: “Một hai năm nay chắc sẽ không thay đổi gì, một hai năm sau lại tính tiếp chuyện này vậy.”

Bạch Tử An rất hài lòng với đáp án này, một hai năm thôi, anh ta đợi được.

Sau đó hai người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện.

Vì muốn hiểu cô ấy hơn, Bạch Tử An không ngừng đặt câu hỏi, ví dụ như lúc mới tham gia đội cảnh sát nữ đặc biệt có cảm giác thế nào? Huấn luyện vất vả như vậy có từng nghĩ đến rút lui không? Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ đã gặp phải tên lưu manh thế nào?

Kiều Phụng Hoàng cũng trả lời từng câu, hai người thật sự có vô vàn chủ đề để nói chuyện.

Còn Giang Phong chọn làm người vô hình lặng lẽ ăn cơm. Mùi vị món ăn thật sự rất ngon, có lẽ là nhà hàng lẩu ngon nhất hắn từng ăn. Không hổ được Kiều Phụng Hoàng khen là nhà hàng lẩu cao cấp nhất tỉnh Tứ Xuyên.

Đặc biệt là con ba ba được nuôi trên năm năm kia, thơm béo, thấm đẫm nước lẩu, ăn một miếng, thật thoả mãn!

Đến khoảng tám giờ mới kết thúc bữa cơm này.

Tuy nói là Kiều Phụng Hoàng mời cơm, nhưng Bạch Tử An cũng không thiếu tinh tế đến vậy, giữa chừng cũng tìm cách thanh toán hoá đơn.

Kiều Phụng Hoàng biết chuyện cũng không để ý. Cô ấy là kiểu người thẳng thắn, hào sảng, gia cảnh lại tốt nên trước giờ chưa từng phiền muộn chuyện tiền nong, đương nhiên sẽ không để tâm chuyện ai mời cơm.

Sau khi rời khỏi nhà hàng lẩu, Giang Phong nói: “Kiều giáo quan, cô phải về cục cảnh sát sao?”

Kiều Phụng Hoàng cầm trên tay bó hoa được Bạch Tử An tặng, cô gật đầu nói: “Ừm, về cục cảnh sát, ngày mai còn có nhiệm vụ huấn luyện.”

Giang Phong nói với Bạch Tử An: “Anh Bạch, vậy anh tìm một khách sạn gần đây để nghỉ ngơi đi, tôi tiễn Kiều giáo quan về, chốc nữa về gặp anh sau.”

Bạch Tử An nói: “Được”

Kiều Phụng Hoàng từ chối, nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi gọi đại một chiếc xe để về là được.”

Giang Phong cười nói: “Kiều giáo quan, vẫn nên để tôi tiễn chị về đi, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với chị.”

Kiều Phụng Hoàng hiểu ý, cô không từ chối nữa: “Vậy phiền cậu Giang rồi.”

“Không phiền đâu.”

Ba phút sau.

Giang Phong theo chỉ dẫn lái xe đến cục cảnh sát nữ đặc biệt.

Kiều Phụng Hoàng ngồi ở ghế phụ.

Sau khi đi được một đoạn, Giang Phong mới hói: “Kiều giáo quan, chị cảm thấy anh Bạch thế nào?”

Kiều Phụng Hoàng nhìn về trước, cô đáp: “Không tệ, dí dỏm, học vấn uyên bác, quả thật là một thiếu niên giỏi giang hiếm thấy.”

Giang Phong đi thằng vào vấn đề: “Kiều giáo quan, tôi cũng nghĩ giống chị. Nếu chị đã cảm thấy anh Bạch không tệ, vậy tôi muốn tác hợp mối nhân duyên này của anh chị, không biết chị có đồng ý không?”

Kiều Phụng Hoàng im lặng hồi lâu, tuy cô ấy là người quyết đoán nhưng nếu liên quan đến chuyện chung thân đại sự của bản thân thì vẫn phải suy nghĩ kỹ càng.

Giang Phong không hối thúc, hắn chỉ lặng lẽ lái xe.

Sau tầm mười phút suy nghĩ, Kiều Phụng Hoàng hỏi: “Cậu Giang, cậu định tác hợp thế nào?”

Nghe đến đấy, Giang Phong liền biết cô ấy đã đồng ý mối hôn sự này, hắn cười đáp: “Chuyện hôn nhân cần phải bàn bạc với ba mẹ. Không biết là Kiều giáo quan muốn tự mình nói với ba mẹ hay giao nhiệm vụ này cho tôi đây?”

Kiều Phụng Hoàng đáp: “Tôi tự mình nói với họ vậy.”

Giang Phong gật đầu nói: “Ừm, vậy tôi cùng anh Bạch tạm ở lại đây đợi tin tức của chị.”



Bốn mươi phút sau.

Trước cửa cục cảnh sát nữ đặc biệt.

Kiều Phụng Hoàng tháo dây an toàn, cô nói với Giang Phong: “Cậu Giang, tôi về cục trước đây, tôi sẽ gọi điện cho cậu sau khi báo chuyện với ba mẹ.”

Giang Phong mỉm cười nói: “Được, vậy tôi đợi điện thoại của chị.”

“Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Sau khi Giang Phong rời đi, Kiều Phụng Hoàng không lập tực đi vào trong, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho ba của mình. Tính cách của cô ấy là vậy đấy, chuyện có thể làm hôm nay thì sẽ không kéo dài sang hôm sau.

Sau khi điện thoại nối máy, tiếng cười của Kiều phụ truyền đến: “Phụng Hoàng, ba định gọi điện thoại cho con, không ngờ con lại gọi trước rồi.”

Kiều Phụng Hoàng cười hỏi: “Ba, xem ba cười vui chưa kìa, có chuyện gì tốt sao?”

Kiều phụ vui vẻ nói: “Con gái cưng bận rộn cả tháng trời, không thấy nỗi mặt mũi lại gọi điện cho ba, đây không phải chuyện tốt sao?”

Kiều Phụng Hoàng cười vui vẻ: “Ba, ba đang trách con lâu rồi không gọi điện về đúng không?”

Kiều phụ cười híp cả mắt, ông nói: “Ba có nói vậy đâu!”

Sau đó Kiều Phụng Hoàng hỏi thăm sức khỏe ba mình, thuận tiện hỏi thăm luôn sức khoẻ của mẹ, đợi nói chuyện được kha khá cô mới mở lời hỏi: “Ba, lúc nãy ba định gọi điện cho con, có phải có chuyện gì không?”

Kiều phụ “khu khụ” vài rồi nói: “Phụng Hoàng à, quả thật ba có chuyện muốn bàn bạc với con. Con biết chuyện tên nhóc Lôi Hải gia nhập đội đặc công Tây Bắc Lang chưa?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận