Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 247: Đuôi Lông Mày Rời Rạc Thì Tình Khó Tụ

【 Danh tính 】: Dương Tĩnh Vân

【 Tuổi tác 】: 30 tuổi

【 Chiều cao】: 159cm

【 Cân nặng】: 46kg

【 Bối cảnh gia đình】:. . .

【 Sở thích cá nhân】:. . .

【 Kinh nghiệm yêu đương 】. . .

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại】: 68 (tình cảm vợ chồng 53 + môn đăng hộ đối 76 + quan hệ gia đình 75)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa】: 84 (tình cảm vợ chồng 84 + môn đăng hộ đối 83 + quan hệ gia đình 85)

Sau khi Chương mẫu rời khỏi văn phòng môi giới hôn nhân, Giang Phong rảnh rỗi lại tìm kiếm người xứng đôi thay cho Chương Bình con trai của bà ta, kết quả lại dễ dàng tìm được đối tượng thích hợp với anh ta.

Thật ra đây cũng là chuyện bình thường, theo phạm vi tìm kiếm không ngừng mở rộng, bây giờ Giang Phong chỉ cần một ý nghĩ, phạm vi tìm kiếm lại có thể bao phủ cả thành phố tỉnh Quế, với nhân khẩu mấy triệu người này, đương nhiên có thể dễ dàng tìm được đối tượng xứng đôi thích hợp.

Sau khi tìm kiếm được đối tượng thích hợp, Giang Phong không lập tức đến nhà thăm hỏi, mà trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho chị dâu tương lai.

Điện thoại vừa được kết nối, Giang Phong đã nói thẳng vào vấn đề: "Chị dâu, có phải chị có một người đồng nghiệp tên là Chương Bình không?"

Giọng nói hơi kinh ngạc của Trương Dung Oánh truyền tới, "Đúng vậy, Tiểu Phong cậu quen với anh ta à?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Em không quen anh ta. Chỉ là mẹ anh ta mới đến văn phòng môi giới hôn nhân của bọn em tìm bạn trăm năm cho anh ta. Em biết anh ta là đồng nghiệp của chị dâu, cho nên lại gọi điện thoại nói với chị một tiếng."

Trương Dung Oánh mỉm cười nói: "Thì ra là thế. Chẳng phải trước đây chị có nói sẽ giới thiệu hai đồng nghiệp nam chưa có gia đình tới văn phòng của cậu sao? Kết quả vừa bận rộn lại quên mất chuyện này. Không ngờ mẹ của Chương Bình đã chủ động tìm tới văn phòng môi giới hôn nhân của các cậu, vậy đúng là duyên phận có trốn cũng trốn không thoát được!"

Giang Phong mỉm cười, sau đó hỏi: "Chị dâu, Chương Bình kia là người thế nào?"

Trương Dung Oánh nói: "Bình thường chị không tiếp xúc nhiều với anh ta, chẳng qua trong lúc làm việc, anh ta vẫn biểu hiện tạm được, công việc dơ bẩn, mệt mỏi, anh ta đều tranh làm. Hơn nữa cũng tương đối tôn trọng sản phụ, bình thường kiểm tra cho sản phụ đều sẽ nói rõ ràng trước. Cho nên anh ta làm việc ở phòng bọn chị nhiều năm như vậy, vẫn có đánh giá không tệ lắm."

Giang Phong nói: "Được, trong lòng em đã biết, chị dâu cứ làm việc!"

Trương Dung Oánh nói: "Ừ!"

Sau khi cúp máy, Giang Phong thấy không có khách nào tới cửa, lại nói với Lam Chí Huy: "Anh Huy, tôi ra ngoài thăm hỏi khách, có thông tin của khách hàng cần phải xét duyệt thì anh cứ chụp ảnh gửi qua WeChat cho tôi."

Lam Chí Huy gật đầu đáp: "Được, ông chủ!"

Sau khi căn dặn rõ ràng, Giang Phong cũng không dừng lại nữa, lái xe lao thẳng đến chỗ của khách.

. . .

Dương Tĩnh Vân sinh ra ở một nơi nông thôn hẻo lánh tại huyện Linh Xuyên tỉnh Quế. Cô là chị cả trong nhà, phía dưới còn có hai em gái và một em trai, bởi vì điều kiện gia đình không tốt lắm, trong nhà cũng nhiều con, ba mẹ các cô đều áp dụng cách thức nuôi thả đối với bốn người chị em các cô.

Nói một cách đơn giản, chính là chịu trách nhiệm cho bốn người chị em các cô ăn no, cái khác cơ bản mặc kệ.

Ngay cả việc đi học, cũng chỉ chịu trách nhiệm nộp học phí, sẽ không giống “học kèm” con giống như phụ huynh thời nay. Chuyện đó là chuyện không thể xảy ra đối với ba mẹ của cô.

Thậm chí, đối với phần lớn dân quê, đó đều là chuyện không thể nào có được.

Lúc Dương Tĩnh Vân học tiểu học, phụ huynh có thể để cô làm bài tập đàng hoàng đã là gia trưởng có trách nhiệm rồi.

Phụ huynh mặc kệ, giáo viên muốn quản cũng không quản được, có lẽ đứa trẻ còn nhỏ tuổi chỉ biết học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng lên, có thể nói là trăm người không có nổi một người.

Dương Tĩnh Vân đương nhiên là đứa trẻ không thích học tập lắm, cô miễn cưỡng học hết chín năm giáo dục bắt buộc, sau đó bỏ học về nhà giúp đỡ làm việc.

Chờ tới lúc lớn tuổi hơn, tìm việc bưng bê ở tỉnh thành.

Mười mấy năm qua, Dương Tĩnh Vân từng làm qua rất nhiều công việc, từng làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng, làm trong xưởng, từng phát truyền đơn, bán trái cây, bán quần áo trong cửa hàng, bày bán quần áo trên vỉa hè vân vân.

Nhưng không công việc nào có thể kiên trì được hơn một năm, cho đến khi cô làm một xe đẩy bán hạt dẻ, bởi vì thu được số tiền không tệ, cho nên mới ổn định lại.

Bây giờ, cô bán hạt dẻ đã nhiều năm, cũng được xem là có chút danh tiếng trong khu vực gần đây, có không ít khách quen.

Công việc này ổn định, nhưng con đường tình cảm của cô lại đặc biệt nhấp nhô.

Lúc cô làm nhân viên bán quần áo, đã quen với người bạn trai đầu tiên.

Ban đầu, người đàn ông kia biểu hiện còn rất tốt, nhưng khi hai người phát sinh quan hệ, ở chung với nhau, người đàn ông kia lại thay đổi, mỗi ngày chỉ biết vùi đầu trong phòng trọ chơi game, căn bản không ra ngoài tìm việc làm.

Một người đàn ông lại cần bạn gái như cô tới nuôi.

Kết quả tất nhiên không cần nhiều lời, Dương Tĩnh Vân kiên trì không được ba tháng, thật sự không nhịn được phải chia tay với anh ta.

Dương Tĩnh Vân làm quen với người bạn trai thứ hai khi bán trái cây.

Người bạn trai thứ hai hơn người bạn trai đầu về mặt kinh tế rất nhiều, đáng tiếc lại có tâm tư gian giảo, trong lúc hẹn hò với Dương Tĩnh Vân, đồng thời cũng đang hẹn hò với người phụ nữ khác.

Bị Dương Tĩnh Vân phát hiện, đương nhiên lại chia tay!

Dương Tĩnh Vân làm quen với người bạn trai thứ ba khi bày bán quần áo ở vỉa hè.

Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ là trong lúc làm vận động quá biến thái!

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận