Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1061: Tạm Biệt, Mikami Lão Sư

Chu Vĩ Cường ngượng ngùng cười nói: "Thật sự xin lỗi Giang ông mai, chuyện này đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi. Bởi vì ở quê chúng tôi chính là như vậy, người trẻ tuổi có thể tự mình tìm sẽ tự tìm, chỉ có nam thừa nữ ế mới mời người làm mối giới thiệu đối tượng."

Giang Phong nói: "Điều này cũng không trách anh được, bây giờ nam nữ đều tôn trọng tự do yêu đương, cộng với việc có rất nhiều người làm mối không có đạo đức nghề nghiệp, vì đạt được một khoản tiền mà giật dây lung tung cho người ta, khiến cho thanh danh của người làm mối đều bị những người này phá hư. Cho nên mới lưu lại người ta ấn tượng chỉ có nam thừa nữ ế mới cần tìm người làm mối."

Chu Vĩ Cường nói: "Đúng là như vậy."

Giang Phong nói: "Chu tiên sinh ngươi yên tâm đi, cô gái mà tôi giới thiệu cho anh thật sự là một cô gái vô cùng ưu tú, bên cạnh đúng là luôn có rất nhiều người theo đuổi, nhưng vẫn chưa bị người nào theo đuổi được, là vì có một nguyên nhân tương đối đặc thù."

Chu Vĩ Cường tò mò hỏi: "Nguyên nhân đặc thù gì?"

Giang Phong nói: "Cô gái này chính là một người yêu chó thật sự, đối đãi với sủng vật mình nuôi như là người thân. Cô ấy muốn tìm một đối tượng cùng chung chí hướng để kết hôn. Đây là nguyên nhân khiến cho cô ấy mãi mà vẫn không có ai theo đuổi được."

Chu Vĩ Cường bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra là thế, Giang ông mai nói kiểu này thì tôi đã hiểu rồi, đối với người yêu chó thật sự giống như chúng tôi, nếu như ở chung cùng một đối tượng ghét bỏ chó, chắc chắn sẽ là sự tra tấn lẫn nhau, tìm đối tượng cùng chung chí hướng là chuyện rất cần thiết."

Giang Phong nói: "Đúng là như thế, cho nên tôi mới tìm tới Chu tiên sinh anh, không biết Chu tiên sinh có hứng thú gặp mặt nói chuyện với cô gái này hay không?"

Chu Vĩ Cường không chút do dự nói: "Tôi đương nhiên là có hứng thú, nhưng mà công việc của tôi có chút đặc thù, không biết con gái người ta có thể tiếp nhận được hay không."

Giang Phong cười nói: "Chu tiên sinh cứ yên tâm, tôi đã biết rõ công việc của anh, tôi sẽ nói lại với cô ấy một tiếng trước, sau đó lại thương lượng thời gian và địa điểm gặp mặt cụ thể. Làm như vậy không có vấn đề gì chứ?"

Chu Vĩ Cường nói: "Chỉ cần cô ấy không ngại, tôi nhất định là không có vấn đề gì."

Giang Phong nói: "Anh không ngại là tốt rồi, vậy trước tiên cứ như này. Tôi sẽ thương lượng với cô ấy một chút, lát nữa sẽ gọi điện thoại lại cho anh."

Chu Vĩ Cường nói: "Được."



Sau khi cúp điện thoại của Chu Vĩ Cường, Giang Phong lại gọi cho Trương Phi Nga.

Điện thoại kết nối, Trương Phi Nga chào hỏi: "Chào ngài! Giang đại sư."

Giang Phong cũng lên tiếng chào hỏi, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Trương nữ sĩ, bên phía tôi đã tìm kiếm cho cô một đối tượng thích hợp."

Trương Phi Nga nghe vậy thì có chút mong đợi nói: "Giang đại sư, anh nói cho tôi một chút tình huống của hắn đi!"

Giang Phong ừ một tiếng, giới thiệu sơ lược: "Hắn là người Quý Châu, tên là Chu Vĩ Cường, năm nay 29 tuổi, cao 1m77, tốt nghiệp chính quy giống như cô, mày rậm mắt to, rất có khí khái nam tử hán. Hắn cũng là con một, công việc của cha mẹ đều không kém, coi như là môn đăng hộ đối với nhà các người, trong nhà có phòng có xe đều được mua bằng tiền của hắn."

Trương Phi Nga nói tiếp: "Điều kiện này đúng là không tệ, không biết hắn làm nghề gì? Còn có, hắn thực sự yêu thích chó sao?"

Giang Phong cười nói: "Hắn nuôi một con Labrador, nghề nghiệp của hắn là một người thử thức ăn cho chó. Nói câu không khoa trương, hắn và chó của hắn có thể nói là cùng ăn cùng ở, đúng là thực sự yêu thích chó."

Trương Phi Nga nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, làm một người yêu chó chân chính, mặc dù cái nghề thử thức ăn cho chó này không quá phổ biến, nhưng nàng cũng biết có cái nghề nghiệp này tồn tại.

Những người khác có lẽ sẽ ghét bỏ cái tên nghề nghiệp này quá khó nghe, nhưng đối với người coi chó như người thân như Trương Phi Nga, đương nhiên sẽ không có loại ý nghĩ ghét bỏ này.

Bởi vậy, Trương Phi Nga vô cùng hứng thú mà nói: "Giang đại sư, tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với đối tượng mà anh giới thiệu, không biết lúc nào có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt?"

Giang Phong hỏi: "Trương nữ sĩ, cô và cha mẹ của cô lúc nào có thời gian?"

Trương Phi Nga nói: "Chúng tôi bình thường cuối tuần đều có thời gian."

Giang Phong nghĩ một lúc rồi nói: "Trương nữ sĩ, nếu không như vậy đi, tôi cho hắn số điện thoại của cô, để hắn liên hệ với cô, sau đó các người lại thương lượng thời gian gặp mặt và địa điểm. Cô xem như này có được không?"

Trương Phi Nga dừng lại không đến ba giây, liền lên tiếng: "Được, không thành vấn đề."

"Ừm, vậy được rồi, nếu như cần tôi ra mặt thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."

"Được rồi, tôi biết rồi."

"Vậy trước tiên cứ như này, tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận