Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 516: Người Phụ Nữ Có Nhà, Có Xe, Có Năm Trăm Vạn Tiền Tiết Kiệm (3)

Giang Phong ừ một tiếng, sau đó hỏi: “Đối với thời gian và địa điểm gặp mặt, Phương tổng có yêu cầu gì không?”

Phương Vân lắc đầu nói: “Không có yêu cầu gì, Giang đại sư cứ tùy theo mà sắp xếp là được.”

“Được, vậy địa điểm quyết định luôn tại nơi này đi, thời gian là sáu giờ tối, chị xem có được không?”

“Được, tôi không có vấn đề.”

“Vậy được, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ấy để bàn bạc việc này.”

...

Hoàn thị, Quảng Đông.

Tại bãi đỗ xe của một khách sạn nào đó.

Bên trong một chiếc xe BMW, Tôn Giai Mỹ hai tay cầm điện thoại, nhìn từng chữ trong thông báo biến động số dư vừa nhận được:

14:48, ngày 13 tháng 6, thẻ có số đuôi 1314 đã nhận được chuyển khoản nhanh (nhân dân tệ) số dư 5,000,856 tệ 【 ngân hàng Công Thương 】.

Tôn Giai Mỹ nhìn chằm chằm cái tin này rất lâu, nước mắt không kìm được lăn xuống.

Từ giờ trở đi, cô cuối cùng cũng có thể hoàn toàn tạm biệt cuộc sống cũ rồi, từ giờ, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới.

Tôn Giai Mỹ rút tờ khăn giấy lau nước mắt, lầm bầm lầu bầu nói: “Giờ lão nương đã có tiền rồi, muốn dạng đàn ông gì cũng có thể tùy ý chọn, cuối cùng cũng không cần phải cúi đầu đi cùng những tên biến thái chết tiệt kia nữa, không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ người nào nữa rồi.”

Tôn Giai Mỹ năm nay 24 tuổi, sau gần tám năm phấn đấu ở đủ khách sạn khác nhau, trên đủ cái giường khác nhau, tiền tiết kiệm trong ngân hàng của cô cuối cùng cũng đạt tới năm trăm vạn, thuận lợi hoàn thành mục tiêu to lớn 【 có nhà, có xe, có năm trăm vạn tiền tiết kiệm 】.

Lý Giai Mỹ là một đứa trẻ bất hạnh, lúc cô một tuổi rưỡi, cha mẹ cô ly hôn, hai người vì gia đình mới mà không ai muốn rước theo thứ “vướng víu” là cô, ngay cả ông bà nội và ông bà ngoại cũng không muốn nuôi cô.

Cuối cùng vẫn nhờ vào pháp luật hòa giải, lấy lý do cô còn nhỏ không thể rời xa mẹ, tòa án phán cô theo mẹ, còn cha cô mỗi tháng sẽ gửi một ngàn tệ làm phí nuôi dưỡng.

Mẹ cô không bao lâu sau đã tái hôn, không bao lâu sau đã sinh cho cô một người em trai.

Cô ba tuổi đã bắt đầu làm việc nhà, chăm sóc em trai.

Mặc dù như vậy nhưng vẫn thường thường bị mẹ đánh chửi, nói cô là sao tai họa, là quỷ đòi nợ. Cha dượng đôi khi có phiền muộn trong lòng cũng cùng mẹ cô đánh chửi cô.

Cô là một trong số ít người thành phố còn chưa học xong cấp hai, mẹ cô và cha dượng không muốn bỏ tiền ra cho cô đi học, còn về một ngàn tệ kia của cha ruột cô, chỗ đó còn không đủ tiền ăn cơm mua quần áo cho cô.

Đến tuổi nổi loạn, Lý Giai Mỹ không muốn chịu đựng sự đánh chửi của mẹ và cha dượng nữa.

Cô dần không trở về nhà nữa, dạo chơi đủ chỗ trong xã hội, kết giao một vài “bạn bè” không khác mình là mấy. Cô học được cách trang điểm, hút thuốc, uống rượu. Trong một lần uống say, cô bị mấy thanh niên thường đi cùng thay phiên làm.

Năm đó, cô mười sáu tuổi.

Cô không dám, cũng không muốn nói việc cho mẹ mình biết.

Bởi vì cô biết rõ rằng như vậy sẽ chỉ khiến cho mẹ và cha dượng càng có lý do đánh cô, mắng cô, nhục nhã cô mà thôi.

Cô biết sau khi đàn ông và phụ nữ phát sinh quan hệ sẽ dẫn đến mang thai, cô không biết bản thân mình có thể mang thai hay không, liền lén lút vào một phòng khám chui hỏi bác sĩ. Người bác sĩ nam hơn bốn mươi tuổi trong phòng khám kia nói muốn kiểm tra cho cô một chút, sau đó liền dụ dỗ cô ngay tại chỗ.

Ba trăm đồng tiền này có thể nói là món tiền đầu tiên tự kiếm được trong cuộc đời Lý Giai Mỹ, khiến cô ý thức được hóa ra phát sinh quan hệ cùng đàn ông có thể kiếm được tiền.

Từ đó về sau, cô bắt đầu dựa vào việc phát sinh quan hệ cùng đàn ông để tự kiếm tiền nuôi bản thân.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi ấy, cô nói với mẹ và cha dượng, hôm nay con tròn mười tám tuổi, hai người không còn nghĩa vụ phải nuôi con nữa, con cho hai người một vạn, đây xem như chút lòng biết ơn của con đối với công nuôi dưỡng của hai người, từ đây hai bên không nợ gì nhau nữa, con cũng sẽ không quay trở lại cái nhà này.

Mẹ cô nghe xong lập tức nhảy lên mắng cô là bạch nhãn lang, là sao tai họa, là chó không quen đánh. Mắng cô một vạn đồng tiền này chắc chắn là kiếm được từ việc làm kỹ nữ, bằng không lấy đâu ra một vạn?

Cô sắc mặt bình đạm đặt xấp tiền cầm mình vừa đặt lên bàn lên, nói với mẹ rằng đây chính là do cô làm kỹ nữ kiếm được, nếu mẹ đã chê bản thì để con cầm đi.

Cha dượng vốn im lặng ngồi ở ghế sofa thấy thế thì cuống quýt đứng dậy đoạt lại xấp tiền, đồng thời bảo cô nhanh chóng đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng đứng trong nhà làm cái chuyện bỉ ổi mất mặt kia.

Nhớ tới chuyện cũ trước kia, trong lòng Lý Giai Mỹ không oán cũng không hận, trên đời này còn có nhiều người bất hạnh hơn cô, cô bây giờ đã có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, nhan sắc dáng người cũng tương đối xuất chúng (cái này cũng là chuyện được nhiên, nhan sức và dáng người mà không xuất chúng thì trong thời gian bảy, tám năm cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy), có thể nói là đã tốt hơn so với rất nhiều người khác rồi.

Tiếp đó, cô muốn trải qua một cuộc sống tất cả phụ nữ phải ghen tị, có một cuộc sống gia đình bình thường, hạnh phúc. Cô muốn sinh hai đứa bé, sau đó yêu thương chúng thật tốt, cô nhất định phải làm cho tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Mà muốn làm được cái này, cô đầu tiên phải tìm được một người đàn ông trung thực an phận để kết hôn.

Nghĩ tưới đây, Lý Giai Mỹ thuần thục mở ra Microblog, ấn vào một tài khoản weibo cô đã theo dõi hơn nửa năm —— Giang Phong.

Giang Phong, được người người gọi là Giang đại sư, khả năng suy tính nhân duyên của hắn được đồn là vô cùng kì diệu, Lý Giai Mỹ đã hướng về người này đã lâu, nếu như không phải trước đó tiền tiết kiệm còn chưa đạt tới mục tiêu năm trăm vạn, cô đã sớm tìm tới cửa nhà Giang đại sư nhờ người ta giúp mình tìm đối tượng rồi.

Bây giờ, cuối cùng đã có thể hành động.

Giang đại sư, tôi đến đây!

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận