Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 805: Tập Trung Muôn Ngàn Sủng Ái Vào Một Người (3)

Sau khi nhìn tư liệu của Giang đại sư, cha Hồ mới nói với con gái mình: "Cha vẫn luôn lo lắng hôn nhân đại sự của con, chỉ sợ con gả cho một người đàn ông đối xử với con không tốt, hiện tại có vị Giang đại sư này làm mai cho con, cha cũng yên tâm hơn nhiều rồi."

Hồ Thắng Hoa cười híp mắt, nói: "Vị Giang đại sư mới thành danh trong một năm nay, con cũng coi như là vừa vặn gặp được, xem ra mệnh của con đúng là rất tốt."

Cha Hồ nhìn về phía cháu nữ, nói: "Điều này cũng nhờ có Tiểu Mạn nhắc nhở, nếu là lần này cô nhỏ của cháu có thể tìm được đối tượng thích hợp, ông nội sẽ nợ con một chuyện."

Hồ Tiểu Mạn cười hì hì, nói: "Cảm ơn ông nội."

Hồ Thắng Hoa cười nói: "Được rồi, chuyện tìm đối tượng sự để sau đi, bây giờ là lúc cắt bánh gatô, Tiểu Mạn Tiểu Lộ, hai người các cháu đẩy bánh gatô ra đi."

"Vâng, thưa cô."



Huyện thành huyện Bách Lương.

Trần Văn Thịnh ngay đang làm việc tại bãi đỗ xe của một khách sạn nào đó, hắn mất mấy ngày để tìm công việc ở huyện thành, cuối cùng cũng tìm được công việc quản lý bãi đỗ xe với mức lương thấp, hôm nay là ngày thứ hai hắn đi làm.

Công việc của nhân viên quản lý bãi đỗ xe vô cùng đơn giản, chỉ cần nói qua là có thể hiểu được, cũng không tính là vất vả, dù sao xe cộ lui tới ở khách sạn cũng không nhiều.

Nhưng mà, đối với người hết ăn rồi lại nằm như Trần Văn Thịnh mà nói, công việc này đã đủ tra tấn người rồi.

Mấu chốt là tiền công chỉ có một ngàn tám, còn không bao ăn không bao ở, bình quân một ngày làm việc vất vả lại chỉ có thể kiếm được mấy chục tệ. Nói câu không khoa trương, chút tiền lương này đều không đủ cho hắn hút thuốc vào lúc trước.

Đúng vậy, hút thuốc đã là chuyện quá khứ.

Từ khi nhìn trúng Vương Tú Mỹ, biết rõ đối phương ghét mùi khói thuốc, người nghiện thuốc lá như hắn liền quả quyết bắt đầu cai thuốc.

Đương nhiên, cho dù không không muốn bỏ cũng không được, bởi vì tiền mẹ cho không nằm trên tay hắn, mà là ở trong tay Vương Tú Mỹ. Hiện tại hắn đi làm ăn cơm hộp, đều là Vương Tú Mỹ đặt giúp hắn, trên người hắn thật sự không có một xu tiền nào.

Thật ra vào ngày đi xem mắt cha hắn có cho hắn 100 tệ để cắt tóc, sau khi cắt gội thì trong Wechat còn thừa lại mấy chục tệ, nhưng mà mấy chục tệ kia đều đã bị Vương Tú Mỹ lừa mất.

đây thật sự chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trần Văn Thịnh từ nhỏ đến lớn không phục ai cả, ai cũng không quản được hắn, nhưng mà sau khi gặp được Vương Tú Mỹ liền trực tiếp bị người ta quản cho ngoan ngoãn.

Bây giờ, Trần Văn Thịnh mỗi sáng sáu giờ rời giường, khoảng 6 giờ 20 tụ hợp với Vương Tú Mỹ, sau đó cùng Vương Tú Mỹ vận động làm nóng người rồi cùng nhau rèn luyện chạy bộ.

Sau khi chạy xong, hai người cùng nhau ăn sáng tại một cửa hàng nào đó rồi tách ra quay về tắm rửa thay quần áo, sau đó đi làm.

Giữa trưa, Vương Tú Mỹ sẽ gọi thức ăn ngoài cho hắn.

Buổi chiều sau khi tan ca, hai người mới có thể cùng nhau ăn cơm tối.

Từ tám giờ tối đến chín giờ, Trần Văn Thịnh lại phải tiến hành tập thể hình cùng với Vương Tú Mỹ.

Nếu là trước kia, Trần Văn Thịnh sợ là còn không vượt qua nổi một ngày như vậy, nhưng bây giờ dưới sự đồng hành của Vương Tú Mỹ, hắn vậy mà làm một cách vui vẻ.

Nhất là lúc rèn luyện, Vương Tú Mỹ đều sẽ mặc mấy bộ đồ tương đối bó sát người, phô bày dáng người hoàn hảo khiến đàn ông nhìn mà muốn phun lửa, kích thích Trần Văn Thịnh, khiến hắn mỗi lần rèn luyện đều gần như là điên cuồng.

Dù bị rèn luyện giày vò đến dục tiên dục tử, hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ. Hắn mỗi ngày đều nghĩ phải kiên trì bao lâu thì mới có thể được nữ thần công nhận, sau đó ôm mỹ nhân về.

Biểu hiện của Trần Văn Thịnh đều được Vương Tú Mỹ nói lại cho Trần mẫu, khiến cho Trần mẫu vô cùng vui mừng. Người làm mẹ như nàng đương nhiên là hiểu rõ tính tình của con trai mình hơn bất cứ ai, không nghĩ tới mới theo cô giáo Vương đến huyện thành có mấy ngày ngắn ngủi, con trai mình đã thay đổi lớn như vậy.

Mỗi ngày luyện thân thể thì không nói, ngay cả thuốc đều bỏ được, thậm chí còn thành thật đi làm công việc mà lương một tháng chỉ có một ngàn tám. Chuyện này so với trước kia đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, Trần mẫu cao hứng nói: "Cô giáo Vương, xem ra cháu chính là quý nhân bên trong mệnh của con trai dì, sau này dì giao nó lại cho cháu, chờ sau khi nó nhận được tiền công thì cháu phải nghĩ biện pháp cầm tiền tới tay, không thể để cho trên tay nó có tiền được. Ngoài ra, chỗ nào cần tiêu tiền thì cháu cứ tiêu, không cần tiết kiệm, không đủ tiền thì nói với dì, dì chuyển cho cháu. Nếu như cháu thật sự có thể cải tạo được con trai của dì, cả một đời dì đều cảm kích cháu."

Vương Tú Mỹ cười nói: "Dì quá khách sáo rồi, cháu không dám hứa chắc có thể cải tạo tốt hắn, nhưng trước mắt thì hắn vẫn tương đối nghe lời cháu, cũng không biết hắn có thể kiên trì được bao lâu. Còn về tiền công của hắn, cháu sẽ nghe lời dì, chờ sau khi hắn nhận lương sẽ bảo hắn giao cho cháu."

"Ừm, cô giáo Vương cũng không cần có gánh nặng gì trong lòng, dù sao nỗ lực hết sức là được rồi, có tình huống thì nhớ báo lại cho dì."

"Được rồi, cháu biết rồi, sau này mỗi một tuần lễ cháu đều sẽ báo cáo một chút tình huống cho dì."

Hai người trao đổi một phen, mới cúp điện thoại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận