Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 514: Người Phụ Nữ Có Nhà, Có Xe, Có Năm Trăm Vạn Tiền Tiết Kiệm

Buổi trưa.

Trong phòng riêng của một nhà hàng cao cấp nào đó.

Phương Vân và Bùi Dĩnh đang cùng nhau uống trà chờ Giang đại sư đến.

“chị Bùi, trước đó Giang đại sư giúp chị kiếm đối tượng mất bao lâu vậy?” Phương Vân có chút tò mò hỏi.

Bùi Dĩnh lắc đầu nói: “Không mất bao lâu, cũng chỉ hơn một tuần lễ mà thôi.”

Phương Vân nói: “Hơn một tuần còn bình thường, em đây mới được gần nửa ngày thôi Giang đại sư đã nói là tìm được đối tượng thích hợp rồi, khiến em bây giờ có chút thấp thỏm trong lòng, không biết là Giang đại sư tìm cho em loại đối tượng gì đây.”

Bùi Dĩnh bật cười: “Phương tổng, chị thấy em là bị những người trước đó tạo thành bóng ma tâm lý rồi.”

Phương Vân thở dài: “chị Bùi cũng xem như nói đúng, trước đó em cẩn trọng tỉ mỉ lựa chọn ra một đối tượng có điều kiện ưu tú trong số những người được đề cử, kết quả sau khi gặp mặt đều là thất vọng, khiến em bây giờ có chút bài xích với việc xem mắt.”

Bùi Dĩnh nhấp một ngụm trà, cười an ủi: “Phương tổng cứ yên tâm đi, thực lực làm mai mối của Giang đại sư vẫn còn ở đó, đối tượng cậu ấy tìm được chắc chắn là phù hợp với yêu cầu của em, so với việc em công khai tìm bạn trăm năm trên mạng còn đáng tin hơn gấp nhiều lần.”

Phương Vân gật đầu đáp: “Cái này em cũng biết, giống như trước đó chị Bùi đã nói vậy, cho dù không tin huyền học nhưng số liệu sẽ không gạt người, nếu như Giang đại sư đã nói đã tìm được đối tượng thích hợp với em, vậy chắc chắn không phải là ăn nói lung tung.”

“Chỉ là bây giờ em rất tò mò Giang đại sư rốt cuộc sẽ giới thiệu cho em đối tượng như thế nào đây!”

Nói đến đây, mắt Bùi Dĩnh sáng lên: “Phương tổng, hay là chúng ta thử đoán đi, xem xem đối tượng Giang đại sư giới thiệu cho em là tinh anh trong ngành nghề nào?”

Phương Vân bật cười: “Trên đời này nhiều ngành nghề như vậy, sao có thể đoán được chứ!”

“Đúng thật, độ khó cái này quả thực có hơi lớn, hay là chúng ta thử đoán tuổi tác?”

Bùi Dĩnh hứng thú đưa ra dự đoán: “Hai mươi đến hai bốn tuổi, hai lăm đến hai chín tuổi, ba mươi đến ba tư tuổi, ba lăm đến ba chín tuổi, bốn mươi đến bốn bốn tuổi, bốn lăm đến năm mươi tuổi, mỗi người chúng ta chọn một khoảng, xem xem ai sẽ đoán đúng.”

Phương Vân trầm ngầm nói: “Em đoán ba lăm đến ba chín tuổi.”

Bùi Dĩnh nói: “Dựa vào kinh nghiệm của chị, chị đoán là ba mươi đến ba tư tuổi.”

Phương Vân mỉm cười nói: “Để xem ai sẽ đoán chuẩn hơn.”

Hai người nói chuyện phiếm thêm một lúc thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Mời vào!”

Đẩy cửa đi vào không phải ai khác, chính là Giang Phong.

“Phương tổng! Bùi tổng!”

“Giang đại sư!”

Hai bên bắt chuyện vài câu, sau đó gọi người phục vụ tới gọi món.

Cả Phương Vân lẫn Bùi Dĩnh đều là phú bà siêu cấp, gọi món ăn đương nhiên không cần nhìn giá, chỉ cần chọn món mình thích là được, Giang Phong cũng không khách khí, cũng gọi hai món mình thích.

Chờ người phục vụ đi ra khỏi phòng riêng rồi, Bùi Dĩnh không chờ được nữa vội hỏi: “Giang đại sư, cậu mau nói cho tôi biết cậu đã tìm được đối tượng như thế nào cho Phương tổng đi?”

Phương Vẫn cũng không chớp mắt nhìn Giang Phong, cô cũng rất nóng lòng muốn biết.

Giang Phong thấy thế cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp lấy điện thoại ra, mở bức ảnh chụp của Trần Mộ Sơn lên sau đó đưa cho Phương Vân nói: “Phương tổng, đây chính là ảnh chụp tôi vừa chụp sáng nay của anh ấy, chị xem trước một chút xem có phù hợp với thẩm mỹ quan của mình không.”

Phương Vân nhận lấy điện thoại, nhìn vào màn hình.

Bùi Dĩnh cũng chen đầu vào xem.

Chỉ thấy trong tấm ảnh là một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế đá, mặc áo thun tay ngắn màu trắng kết hợp với quần đen thoải mái, đầu để tóc ngắn soái khí, gương mặt nở nụ cười khiến người người xao động.

Giá trị nhan sắc mặt dù kém hơn Giang Phong lúc ấy một chút, nhưng chắc chắn thỏa mãn được tiêu chuẩn “Giá trị nhan sắc phải nằm trong top 20%”.

Bùi Dĩnh vừa xem vừa phê bình: “Người đàn ông này lớn lên cũng rất được, nhìn rất vừa mắt, giá trị nhan sắc người này hẳn là đạt tiêu chuẩn đi?”

Phương Vân gật đầu nói: “Giá trị nhan sắc đạt tiêu chuẩn!”

Mặc dù người này đang ngồi, nhưng cũng có thể nhìn ra chiều cao trên 1m78 của hắn, chiều cao này hẳn là cũng đạt tiêu chuẩn!”

Giang Phong cười nói tiếp: “Chiều cao của anh ấy hơn 1m8.”

Phương Vân lại gật đầu nói: “Ừm, chiều cao cũng đạt tiêu chuẩn!”

Bùi Dĩnh tiếp tục: “Còn tuổi của cậu ta, tôi có vẻ như đoán không chuẩn lắm rồi, nhìn ảnh này có vẻ như là ba lăm, ba sáu tuổi, xem ra là Phương tổng đoán đúng!”

Phương Vân khẽ mỉm cười, nhìn Giang Phong hỏi: “Tuổi tác thật ra rất khó coi chuẩn, em cũng không chắc chắn mình đoán trúng, phải hỏi Giang đại sư mới biết được.”

Giang Phong đáp: “Anh ấy năm nay cũng giống như Phương tổng, đều 40 tuổi.”

Bùi Dĩnh và Phương Vân nhìn nhau cười một tiếng, không nghĩ tới cả hai đều đoán chệch.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận