Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 371: Lấy Được Vợ Hiền, Húp Cháo Cũng Ngọt (3)

Tỉnh thành Xuyên tỉnh.

Đã nửa tháng trôi qua, Lôi Minh lại một lần nữa đến thăm hỏi Thủ trưởng.

Lần thăm hỏi trước một nửa là tiện đường, một nửa là vì muốn nhắc Thủ trưởng một chút về chuyện hôn nhân đại sự của con trai ông, Lôi Hải, xem xem có thể tác hợp con trai hắn và Tiểu Phượng Hoàng được hay không.

Kết quả khiến Lôi Minh rất tiếc nuối, Tiểu Phượng Hoàng đối với Lôi Hải lớn lên từ nhỏ cùng mình không hề có chút tình yêu nam nữ nào, chỉ coi người ta như anh trai mà đối đãi, hơn nữa, Tiểu Phượng Hoàng qua lời giới thiệu của người mai mối còn nhìn trúng một giáo sư đại học gia cảnh bất phàm.

Lần tới thăm hỏi này, một mặt là liên lạc tình cảm, mặt khác là muốn hỏi chút chuyện về người mai mối kia.

Qua ba lượt rượu và thức ăn, Lôi Minh liền hỏi: “Thủ trưởng, lần trước trò chuyện cùng nhau, anh có nói Tiểu Phượng Hoàng nhà anh sắp tới sẽ đăng ký kết hôn, không biết đã định ngày tháng cụ thể hay chưa?”

Đại lão Kiều gật đầu đáp: “Đã định thời gian ra rồi, tuần sau hai đứa nó sẽ đăng ký kết hôn.”

Lôi Minh lại lần nữa cảm thấy tiếc nuối trong lòng, nếu như có thể mà nói, ông thật sự muốn kết thành thân gia với người Thủ trưởng này, đáng tiếc, thằng con kia nhà mình lại không thể bắt được tâm của Tiểu Phượng Hoàng.

“Vậy hôn lễ thì sao? Mọi người tính thế nào?”

Đại lão Kiều lắc đầu nói: “Hôn lễ sẽ không làm, một là Phượng Hoàng tương đối bận rộn, không có thời gian tổ chức hôn lễ. Hai là hoàn cảnh gia đình chúng tôi như vậy, không thích hợp gióng trống khua chiêng làm hôn lễ, người trong nhà đóng cửa đến ăn bữa cơm là được rồi!”

Lôi Minh hiểu, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, lấy thân phận của Thủ trưởng, nếu hôn lễ của Tiểu Phượng Hoàng mà làm lớn thì sẽ có ảnh hưởng không tốt, làm nhỏ còn không bằng không làm. Hơn nữa, thân phận thông gia bên kia cũng rất nhạy cảm, thật đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào.”

Đại lão Kiều tiếp lời: “Chính là như vậy, dù sao thì cả hai đứa chúng nó cũng không quan tâm mấy thứ này.”

Lôi Minh cầm mấy hạt lạc lên ném vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Thủ trưởng, người làm mai mối cho Tiểu Phượng Hoàng kia, anh cảm thấy thế nào?”

Đại lão Kiều liếc mắt nhìn ông: “Ông muốn tìm người ta giúp Lôi Hải nhà ông làm mai mối sao?”

Lôi Minh cười nói: “Thật đúng là không gì có thể gạt được Thủ trưởng, tôi đúng là có ý định như vậy, dù sao thì thằng nhóc nhà tôi năm nay cũng đã 30 tuổi rồi, từ sáng tới tối ở bộ đội, nếu như bọn tôi không giúp nó tìm đối tượng, vậy thật sự không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể được ẵm cháu trai.”

Đại lão Kiều cũng bốc mấy hạt lạc rang bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Có thể nói là ông tìm đúng người rồi đấy, vị Giang đại sư kia cũng không phải là người bình thường, mặc dù tuổi còn rất trẻ, nhưng có được một thân bản lĩnh, dựa theo những gì tôi biết, ở trên phương diện suy tính nhân duyên, cậu ta có tạo nghệ cực cao, sợ rằng không ai có thể vượt qua được.”

Lôi Minh kinh ngạc: “Trâu bò như vậy?”

Đại lão Kiều cầm rượu lên cụng ly một cái: “Đúng thật là trâu bò như vậy.”

Lôi Minh biết tính cách của Thủ trưởng, coi trọng thực tế, nếu như không có cái gì chứng thực, ông chắc chắn sẽ không khẳng định như vậy, bây giờ ông lại thản nhiên nói những lời như vậy, cái này có phải tức là còn cần nói gì nữa đúng không?

Thế là, Lôi Minh uống một hơi cạn chén rượu, không kịp chờ đợi nói: “Thủ trưởng, vậy anh phải giới thiệu cho tôi một chút, mời cậu ấy đến nhà tôi làm mai mối cho thằng nhóc kia.”

Đại lão Kiều cười nói: “Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, vừa đúng lúc lần trước tôi vẫn giữ số điện thoại của cậu ấy, để tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, nói rõ việc này với người ta.

Lôi Minh vừa rót rượu cho Thủ trưởng, vừa nói.

Tính cách quân nhân phần lớn là tương đối thẳng thắn, đại lão Kiều cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy điện thoại ra trật tự xong sau đó thầy tắt điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Giang Phong liền vang lên: “Chú Kiều, xin chào!”

Đại lão Kiều cười ha ha một tiếng, nói thẳng vào điểm chính: “Giang đại sư, là như vậy, tôi có một người cấp dưới cũ, sau khi nghe sự tích của cậu xong cũng muốn mời cậu tới giúp con trai ông ấy làm mai mối, không biết có được hay không?”

“Đương nhiên là được, đây là công việc của cháu mà.”

Đại lão Kiều nói: “Vậy được, tôi với ông ấy đang uống rượu đây, nếu được thì hay là Giang đại sư hãy trực tiếp nói với ông ấy vài câu?”

Giang Phong đáp: “Được.”

“Xin chào Giang đại sư, tôi là Lôi Minh.”

Giang Phong chào hỏi: “Xin chào chú Lôi, trước tiên chú hãy nói tình huống cho cháu một chút.”

Lôi Minh giới thiệu sơ lược: “Con trai ta tên là Lôi Hải, năm nay 30 tuổi, chiều cao 1m85, là một lính đặc chủng, thuộc quân đội đặc chủng phía tây bắc, vóc người coi như cũng tốt, gia cảnh hẳn cũng không tính là kém, hiện nay tôi chính là chỉ huy số một của một sư đoàn.”

Giang Phong hỏi: “Chú Lôi, về phía nhà gái, chú có yêu cầu gì không?”

Lôi Minh đáp: “Không có yêu cầu gì, Giang đại sư, năng lực của cậu tôi đã nghe nói rồi, tất cả giao cho cậu làm chủ.”

Giang Phong cười đáp: “Cảm ơn chú Lôi đã tín nhiệm, chúng ta thêm wechat của nhau đi, chú hãy gửi cho cháu một tấm ảnh của anh Hải, đợi cháu tìm được đối tượng thích hợp rồi sẽ lại liên hệ với chú sau.”

“Được, wechat của tôi là…”



------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận