Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 707: Người Có Nghề Nghiệp Khóc Tang (2)

Nửa giờ sau, Giang Phong lên xe của Chân Mãnh.

Trước khi đến trung tâm thương mại nổi tiếng nào đó, Giang Phong ngồi ghế cạnh tài xế bỗng lên tiếng: "Ông chủ Chân, sau khi đến trung tâm thương mại, tôi sẽ giới thiệu cho hai người làm quen lẫn nhau, sau đó tôi sẽ rút lui, anh tự nắm chắc thời gian tiếp theo, không có vấn đề gì chứ?"

Chân Mãnh có chút khẩn trương nói: "Giang đại sư, không gạt cậu, đây là lần đầu tôi xem mắt, trước kia cũng chưa từng yêu đương, có chút thiếu kinh nghiệm trong việc ở chung một chỗ với con gái!"

Giang Phong an ủi: "Không cần khẩn trương, ấn tượng của Alissa về anh rất tốt, hai người có rất nhiều tiếng nói chung, chỉ cần có chủ đề trò chuyện, mọi chuyện đều sẽ như nước chảy thành sông."

Chân Mãnh thỉnh giáo: "Giang đại sư, cậu có kinh nghiệm phong phú trên phương diện này, tôi muốn thỉnh giáo một lần, chờ sau khi làm quen, tôi nên hẹn Alissa đi nơi nào mới tốt?"

Giang Phong cười, đưa ra kiến nghị: "Hẹn chín giờ gặp mặt, thời gian này không sớm không muộn, tùy tiện dạo chơi trong trung tâm thương mại, sau đó có thể hẹn cô ấy đi ăn một bữa khuya là được rồi. Điểm chung nhất giữa các người là ẩm thực, ông chủ Chân tốt nhất nên lựa chọn một cửa hàng ăn khuya đặc sắc. Anh lăn lộn trong giới ẩm thực nhiều năm như vậy, chắc hẳn chuyện này không làm khó được anh đúng không?"

Vừa nhắc tới đồ ăn, Chân Mãnh lập tức cảm thấy tự tin, vừa lái xe vừa nói: "Chuyện này hoàn toàn không có vấn đề gì, tôi biết mấy cửa hàng bán đồ ăn khuya vô cùng đặc sắc, cô ấy chắc chắn là chưa từng tới."

Giang Phong nói: "Vậy thì không thành vấn đề, Alissa chính là kiểu người cực thích ăn uống, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn thì sẽ không rời mắt nổi. Anh ra tay từ phương diện này, chỉ cần bắt đầu câu chuyện, đến lúc đó các người chắc chắn sẽ nói mãi mà không hết chuyện."

Có kiến nghị của đại sư mai mối là Giang Phong, Chân Mãnh vốn có chút khẩn trương giờ đã bình tĩnh lại, tràn đầy lòng tin đối với buổi xem mắt sắp tới.

Không bao lâu sau, hai người đã tới trung tâm thương mại đã hẹn trước từ sớm, chờ đợi ở trước cổng trung tâm thương mại.

Không đến mười phút, Alissa đi tới.

Hôm nay Alissa mặc một chiếc áo thun được in chữ vô cùng đặc biệt, phối với một chiếc váy bò ngắn, để lộ đôi chân dài hơn một mét thẳng tắp, dưới chân đi một đôi cao gót màu trắng, mang theo một túi xách nhỏ tinh xảo.

Lúc cô đi tới cổng trung tâm thương mại, phong thái mê người kia đã thu hút vô số ánh mắt của đàn ông. Chân Mãnh thì càng không cần phải nói, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi chân dài của người ta, hoàn toàn không dời nổi con ngươi.

Cho đến khi Alissa đi đến trước mặt hắn, Chân Mãnh mới thực tình khen ngợi: "Cô chính là mỹ nữ Alissa đúng không, tôi là Chân Mãnh, Giang đại sư chắc là đã nói với cô. Người thật của cô đúng là còn đẹp hơn trong ảnh!"

Alissa tự nhiên phóng khoáng cười nói: "Chào anh Chân, tôi là Alissa, rất hân hạnh được biết anh, anh cũng rất đẹp trai giống hệt như trong ảnh vậy." Nói xong, Alissa lên tiếng chào hỏi với Giang Phong.

Giang Phong thấy thế không khỏi cười nói: "Ông chủ Chân, Alissa, xem ra hai người đã không cần tôi giới thiệu, vậy chúc hai người đêm nay đi chơi vui vẻ. Tôi còn phải tụ họp cùng bạn gái, không quấy rầy thêm nữa."

"Được rồi, Giang đại sư, vậy chúng ta liên hệ sau."

"Ừm, có chuyện gì có thể liên lạc với tôi qua điện thoại."

"Giang đại sư, tạm biệt."

"Tạm biệt."



Thành phố Q tỉnh Hà Nam.

Trong căn nhà cho thuê nào đó, một nam một nữ đang dùng cơm.

Người đàn ông tên là Viên Phong, năm nay 24 tuổi, cao 1m75, tướng mạo bình thường, tốt nghiệp đại học, trước mắt là một người làm công tiền lương không đủ năm ngàn.

Nữ là bạn gái của Viên Phong, Tiểu Trinh, hai người đã ở chung hơn một năm.

"Viên Phong, hôm nay mẹ em lại gọi điện thoại thúc cưới rồi." Tiểu Trinh liếc qua bạn trai đang vùi đầu ăn cơm, nói.

Viên Phong nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi. Đây đã là lần thứ ba bạn gái nhắc tới chuyện này ở trước mặt hắn rồi, hắn dù ngốc, cũng hiểu rõ ý tứ ẩn chứa trong lời nói của bạn gái.

Bởi vì lo lắng bạn gái không tiếp nhận nỗi nghề nghiệp của cha mẹ của hắn, cho nên hai lần trước lúc bạn gái nhắc tới chuyện cha mẹ nàng giục cưới, Viên Phong đều mượn cớ lấp liếm cho qua.

Nhưng mà quá tam ba bận, hôm nay bạn gái nhắc đến lần thứ ba, trong lòng Viên Phong biết rõ lần này là không tránh khỏi.

Viên Phong để đũa xuống, nhìn xem bạn gái rồi nói: "Tiểu Trinh, anh hiểu ý của em, chúng ta đã sống cùng nhau hơn một năm, em biết anh dài ngắn, anh hiểu rõ em sâu cạn, đúng là đến lúc nên nói chuyện cưới gả rồi."

Tiểu Trinh nói: "Viên Phong, em biết rõ tiền công của anh không cao, mỗi tháng trừ đi tiền tiêu nhà thì miễn cưỡng đủ tiêu, căn bản là không tích lũy được gì. Trước đó, anh luôn không chịu đáp lại chuyện này, có phải là đang đau đầu về chuyện sính lễ không? Chuyện này thì anh cứ yên tâm, cha mẹ em không cần nhà anh cho bao nhiêu sính lễ, cho tầm khoảng mười ngàn là được."

Viên Phong lắc đầu nói: "Tiểu Trinh, anh trước đó không muốn đáp lại, không phải là bởi vì chuyện sính lễ, mà là sợ em và người nhà em không tiếp nhận nỗi nghề nghiệp của cha mẹ anh, cho nên mới không muốn nói chuyện cưới gả nhanh như vậy."

Tiểu Trinh nghe vậy thì nhướng mày, hỏi: "Viên Phong, lời này của anh là có ý gì? Anh có chuyện giấu diếm em? Trước đó không phải nói anh xuất thân nông thôn, cha mẹ anh đều là nông dân sao? Chẳng lẽ đây là gạt em?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận