Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 764: Cả Nước Chỉ Có Mình Ông Ấy. (3)

Sau khi xem xét sơ bộ các thông tin xứng đôi, Giang Phong liền giới thiệu với bạn học cũ: "Đại lớp trưởng, tôi đã suy tính ra được Bạch mã vương tử của cậu, hắn là người thành phố D tỉnh Quảng Tây chúng ta, năm nay 25 tuổi, cao 1m77, tốt nghiệp từ đại học Quảng Tây, tướng mạo cũng không tệ, có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm."

Nghe đến đó, Liễu Y Y không khỏi trợn mắt nhìn bạn cũ, "Tôi nói này Giang đại sư, có thể giới thiệu tốt hơn một chút không?"

Đường An Quân ở bên cạnh nghe vậy che miệng cười trộm.

Giang Phong cười ha ha, tiếp tục giới thiệu: "Gia đình hắn buôn bán trái cây sỉ, là một trong những nhà buôn trái cây sỉ lớn nhất thành phố D, trong nhà tài sản có hơn trăm triệu hay không thì tôi không dám nói, nhưng mấy chục triệu vẫn phải có."

Vẻ mặt Đường An Quân hâm mộ nói: "Uây, Y Y, mệnh của cậu thật tốt nha!"

Liễu Y Y nghe được trong lòng cũng có phần kích động, tuy nói cô hiện tại mỗi tháng cũng có thể kiếm được mười vạn tám vạn, nhưng một năm cũng chỉ có thể kiếm được một trăm, nếu là hạng chục triệu, cô cũng phải mất mấy chục năm mới kiếm được con số này.

"Hắn cái gì cũng tốt, chỉ là không có tham vọng, không thích kinh doanh, cha mẹ đưa hắn cùng buôn bán trái cây sỉ, về sau đem sạp hàng giao cho hắn kế thừa, nhưng hắn lại không vui. Dùng lời của hắn mà nói, dù sao hắn cũng là con một, tiền cha mẹ kiếm đủ để hắn tiêu cả đời, không cần thiết phải ép mình đi làm những những chuyện mình không thích."

"Đây đúng là số mệnh không giống nhau!"

Đường An Quân cảm khái nói: "Có mấy người một đường vượt mọi chông gai, phí hết tâm tư, cả đời cũng không có cách nào đến Rô-ma, nhưng có người trực tiếp sinh ra ở Rô-ma, thực sự là người so với người làm người ta tức chết!"

Liễu Y Y nói: "Hết cách rồi, thế giới nhân loại chính là như vậy, tất cả những gì chúng ta có thể làm, cũng chỉ có thể là nỗ lực trèo lên trên, hy vọng có thể sống được tốt hơn, như thế là đủ rồi."

Giang Phong nhấp ngụm trà, cười nói: "Kỳ thực chúng ta so với với đại đa số người trên thế giới này có cuộc sống tốt hơn họ rồi."

Đường An Quân gật đầu nói: "Điều này cũng đúng, nhưng mà cái này cũng là nhớ phúc của bạn học cũ là cậu, nếu không thì tôi bây giờ vẫn còn đang sống cuộc sống chín giờ đi năm giờ về ở thành phố Thâm Quyến, tiền lương chỉ mấy ngàn một tháng, hoàn toàn là sống uổng phí thời gian mà!"

Liễu Y Y phụ họa nói: "Đúng vậy, không có bạn học cũ giúp đỡ, tôi sao có được như ngày hôm nay!"

"Đều là bạn học với nhau nhiều năm, lời khách sáo cũng không cần nói nhiều." Nói tới chỗ này, Giang Phong hỏi: "Đại lớp trưởng, tình huống căn bản của hắn là như vậy, cô có muốn tôi ra mặt giúp cô làm mai không, hay là tự cô đến?"

Liễu Y Y không chút do dự nói: "Bạn học cũ à, vẫn là cậu ra mặt giúp tôi giật dây đi, tôi là con gái, rụt rè vẫn phải có chứ."

Giang Phong cười nói: "Được, vậy tôi sẽ đến thành phố D một chuyến, làm mai mối cho cậu."

...

Lúc Lâm Tam Bảo chạy tới thành phố của tỉnh, đã là giữa trưa.

Hắn cũng không phải lần đầu tiên đến, biết đoạn thời gian này Giang đại sư phải ăn cơm, cho nên hắn cũng không gấp đến công ty mai mối, mà là tìm một chỗ ăn nhanh, sau đó lại đến trung tâm mua sắm bổ sung một ít quà tặng, mới từ từ đi đến công ty mai mối.

Lâm Tam Bảo mặc dù là đời cháu, hơn nữa còn không phải trưởng tôn, nhưng hắn năm nay cũng đã 45 tuổi, ba tháng trước đến công ty mai mối tìm Giang đại sư, là vì muốn tìm người mai mối cho con trai lớn.

Bây giờ, con trai lớn của hắn đã kết hôn, tìm được con dâu, cả nhà bọn họ đều rất hài lòng.

Lần nữa đi tới công ty hôn nhân hạnh phúc, Lâm Tam Bảo quen cửa quen nẻo nói với nhân viên phục vụ: "Tiểu cô nương, tôi họ Lâm, là khách quen của Giang đại sư, làm phiền cô giúp tôi thông báo một tiếng."

Nhân viên phục vụ nhìn trên tay hắn đầy các loại quà tặng, gật đầu nói: "Được, Lâm tiên sinh ngài chờ chút."



Sau một phút, nhân viên phục vụ qua dẫn dắt Lâm Tam Bảo tiến vào văn phòng của ông chủ.

"Giang đại sư, chúng ta lại gặp mặt!"

"Chú Lâm, lần này chú đến là dự định tìm đối tượng cho con gái chú sao?"

Lâm Tam Bảo đem quà tặng bỏ lên trên bàn, lắc đầu nói: "Không phải, con gái của tôi còn nhỏ, tôi còn muốn nuôi nó thêm hai năm nữa!"

Giang Phong hỏi: "Vậy chú tới đây là thay ai mai mối?"

Lâm Tam Bảo ho hai tiếng, hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Nói đến hơi xấu hổ, tôi lần này tới là thay ông nội tôi mai mối."

Giang Phong làm mai mối đến nay đã được một năm vài tháng, đủ loại khách kỳ lạ đã gặp qua, có không ít người tới mai mối khiến hắn kinh ngạc.

Nhưng bây giờ nghe Lâm Tam Bảo nói, trong mắt hắn vẫn là không nhịn được lộ ra một tia kinh ngạc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận