Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 390: Có Ai Không Muốn Tìm Một Người Có Thể Cùng Ân Ái Hết Quãng Đời Còn Lại Chứ? (2)

Còn Lăng công chúa thì khác với vị Trưởng công chúa kia, cha Lăng công chúa và cha của Trưởng công chúa đó khác nhau, nguyện vọng của Lăng công chúa là tìm được người thật tâm với mình, cha cô cũng có suy nghĩ như vậy.

Cho nên mới nói, tình huống như thị vệ Tam Hàn kia chắc chắn sẽ không xuất hiện.”

Trình Quốc An nghe xong, không khỏi gật nhẹ đầu, cách nói này của Giang đại sư thật sự thuyết phục.

Giang Phong nói tiếp: “Còn về chuyện anh sợ bị quản thúc, cái này cũng có thể yên tâm, trước khi tôi giúp tác hợp hai người chắc chắn sẽ nói rõ tình huống của anh với Lăng công chúa, chỉ cần anh không ra ngoài làm loạn, vậy thì anh muốn làm gì thì làm cái đó, sẽ không có ai can thiệp tới anh.”

Nghe đến đây, ông chủ Trình cũng không nhịn được mà phụ họa: “Quốc An, năng lực làm mai mối của Giang đại sư đã vang xa, cân nhắc chắc chắn sẽ chu toàn hơn so với con, nên con muốn làm gì thì làm, sẽ không có ai can thiệp vào chuyện của con cả.”

“So với tự mình đoán mò thì còn không bằng đi xem mắt với đối phương một lần, lúc đó, hai bên có thể giao lưu, hợp hay không trong lòng hẳn cũng sẽ hiểu rõ, đến lúc đó mới quyết định cũng không muộn!”

Trình Quốc An bị thuyết phục, gật đầu đồng ý: “Được, vậy thì gặp mặt nói chuyện.”

Thấy con trai đồng ý, Trình Mẫu trong lòng vui mừng, đưa tay đụng đụng chồng mình, sau đó hai vợ chồng cùng cầm chén rượu đứng lên, nói với Giang Phong: “Giang đại sư, vợ chồng chúng tôi kính cậu một ly, hôn sự Quốc An nhà chúng tôi đành nhờ vào cậu rồi!”

Giang Phong vội vội vàng vàng cầm chén rượu đứng lên theo: “Bà chủ khách khí rồi, đây là chuyện cháu nên làm.”

Lúc cụng chén, vợ chồng Trình gia chủ động hạ thấp miệng chén của chính mình xuống.

Giang Phong tay mắt lanh lẹ, vội vàng đưa tay nâng miệng chén của hai người lên, vợ chồng Trình gia làm ăn mấy chục năm, ở phương diện lễ tiết đương nhiên cũng không kém, cũng đồng thời đưa tay nâng miệng chén của Giang Phong lên.

Cái này nói thì dài dòng, thật ra cũng chỉ là chuyện hai, ba giây mà thôi.

Sau khi hai bên cụng chén, lại một hơi uống sạch rượu trong chén của mình.

Giang Phong bình thường thích uống rượu vang và bia, rượu đế thật ra hắn uống không quen, cho dù uống Mao Đài quý giá ủ hơn ba mươi năm, vào miệng cũng chỉ cảm thấy chua cay, còn không ngon bằng lon bia mấy đồng kia.

Ăn chút đồ ăn ép rượu xuống, Giang Phong nhìn về phía Trình Quốc An, hỏi: “anh Trình, bình thường anh hay tới chỗ nào câu cá vậy?”

Trình Quốc An cười nói: “Tôi đi câu cá không tới chỗ cố định, thường cùng mấy người bạn chạy khắp nơi, có điều sắp tới định đi tới mấy hồ trên núi nhiều hơn một chút.”

“Tài câu cá của anh Trình lợi hại như vậy, có từng thử ra biển câu bao giờ chưa?” Giang Phong hỏi.

Trình Quốc An lắc đầu đáp: “Cái này thì chưa thử qua bao giờ, mấy năm nay tôi thường xuyên tới mấy cuộc thi câu cá tranh tài, vẫn còn đang bận rộn với mấy kỹ thuật câu hoang dã, cũng chưa có thời gian bận tâm tới kỹ thuật câu ở biển khó nhằn.”

Giang Phong nhấp một ngụm canh, nói: “Bình thường lúc lướt video ngắn, thấy những người nước ngoài câu cá trên biển rộng mênh mông, câu lên được con cá lớn trăm cân, khung cảnh đó thật sự rất kích thích!”

“Cái này độ khó quá lớn, cho tới nay, con cá nặng nhất tôi từng câu được cũng chỉ nặng 73 cân, lần đó thôi đã khiến tôi mệt tới gần chết rồi, nếu như không phải bình thường tôi chú trọng rèn luyện thân thể, cộng thêm kỹ thuật câu cá cũng không quá tệ, sợ rằng thật đúng là không chơi lại nổi nó.”

Nhớ lại khung cảnh câu được cá lớn lúc đó, Trình Quốc An đến giờ vẫn có chút hưng phấn: “Cá biển vốn tương đối hung hãn, muốn câu được loại cá hơn trăm cân như trong mấy video ngắn kia, dựa vào sức một người thì không thể chống đỡ nổi, thật sự không gánh được.”

Giang Phong lắc đầu cười: “Trước đây tôi cũng từng đi câu vài con cá bé ở quê rồi, nhưng cá trên một cân thôi cũng chưa câu được bao giờ, cho nên không tưởng tượng ra nổi độ khó kia.”

“Giang đại sư, để tôi nói với cậu...”

Nói tới chủ đề mình thích nhất, câu cá, Trình Quốc An liền hứng thú dâng trào, lúc này bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về chuyện câu cá cùng Giang Phong, thỉnh thoảng còn phổ cập các loại tri thức khoa học cho Giang Phong.

Vợ chồng Trình gia thấy vậy thì bất đắc dĩ cười một tiếng, chỉ có thể ở bên cạnh chiếu cố, thỉnh thoảng hỏi thăm Giang Phong vài câu, cùng ngồi dùng bữa uống rượu.

Bữa cơm này, ăn trọn vẹn hơn hai tiếng, dưới sự chào mời nhiệt tình của vợ chồng Trình gia, hắn trước trước sau sau đã uống tới mười bảy, mười tám chén Mao Đài.

Mặc dù chén rượu rất nhỏ, nhưng uống nhiều chén như vậy, Giang Phong cũng đã tám, chín phần say.

Cũng may, Giang Phong say rượu cũng không làm loạn, không giống một vài người khác, hắn uống nhiều xong cũng chỉ muốn đi ngủ.

Mặc dù đầu óc thỉnh thoảng có chút mơ màng, nhưng trong lòng Giang Phong vẫn còn tỉnh táo, chào hỏi ba người Trình gia: “Chú Trình, cô Trình, anh Trình, tửu lượng của cháu có hạn, thật sự là thất lễ, giờ cháu phải lên xe nằm một chút, đánh một giấc mới được!”

Trình phụ liếc mắt nhìn Giang Phong, thấy hắn thật sự đã uống rất nhiều, vội vàng nói: “Giang đại sư, phòng làm việc của tôi có giường, cậu không chê thì cứ đến đó ngủ một giấc.”

Giang Phong xua tay nói: “Không cần, cháu lên trên xe nằm một chút là được!”

Nói xong liền lảo đảo đi ra ngoài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận