Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 211: Chị Dâu

5 giờ chiều.

Trương Dung Oánh đang phối đồ trong phòng ngủ, một lát nữa cô và người nhà của bạn trai có hẹn đi ăn cơm với nhau, cho nên cô đương nhiên là phải ăn mặc cho thật xinh đẹp rồi, phải lưu lại ấn tượng tốt với người nhà của anh ấy.

Hai ngày nay, nhiệt độ ở Ung Thành đột nhiên hạ xuống, từ hơn 20 độ hạ xuống còn khoảng 10 độ.

Đối với người phương bắc mà nói, thì thời tiết ở phương nam đúng thật là một ẩn số. Ba tháng trước, phương bắc đã là băng thiên tuyết địa, nhưng mà mẹ nó, phía đông nam vẫn còn mặc áo ngắn tay!

Thậm chí người ở khu phía đông nam còn gặp phải tình trạng mặc áo ngắn tay ở mùng một tết.

Cho nên khi mùa đông tới, lúc nào lạnh, lúc nào không lạnh, lạnh thì kéo dài bao lâu, ngay cả người phương nam cũng chẳng biết, đừng nói chi tới người phương bắc có 4 mùa rõ rệt.

Sau khi lựa chọn một hồi, cuối cùng Trương Dung Oánh vẫn lựa chọn cách phối đồ kinh điển của các cô gái trong mùa đông. Áo len vải dệt kim phối với một chiếc váy ngắn, kết hợp với một đôi vớ trắng dài qua đầu gối và một cái áo khoác dài qua gối.

Trang phục này của các cô gái vừa giữ ấm được, lại còn rất thời trang.

Sau khi phối đồ xong, Trương Dung Oánh xách túi đi ra khỏi phòng ngủ.

Trương mẫu thấy cô, nhịn không được mà hỏi:

"Oánh Oánh, có phải con đang quen bạn trai không?"

Khoảng thời gian này, con gái bà bắt đầu chú ý tới cách ăn mặc. Buổi tối nếu không đi làm cũng sẽ đi ra ngoài, lối sinh hoạt của cô thay đổi rất nhiều, Trương mẫu đã sớm chú ý tới việc này.

Nhưng mà bà vẫn luôn không hỏi.

Dù sao thì con gái cũng đã đi làm rồi, nếu như quen bạn trai thì bà cũng thấy vui cho nó.

Một thời gian trôi qua, Trương mẫu thấy thời cơ đã chín muồi rồi, cho nên nhịn không được mà hỏi.

"Mẹ, con còn nghĩ mẹ sẽ luôn kiềm chế không hỏi nữa đó!"

Trương Dung Oánh cười, sau đó gật đầu thừa nhận, nói:

"Đúng là con đang quen bạn trai!"

Trương mẫu nghe thấy thế liền sáng mắt lên:

"Thằng nhóc ấy bao nhiêu tuổi? Là người ở đâu? Làm việc gì?"

Trương Dung Oánh thấy mẹ hỏi liền ba câu như thế thì cười hì hì, nói:

"Mẹ, sắp tới giờ hẹn rồi, con phải đi ra ngoài ăn cơm đây, những câu hỏi đó đợi tới tối, sau khi con về, con sẽ từ từ trả lời cho mẹ!"

Trương mẫu bất đắc dĩ nói:

"Con nhóc này, trả lời có mấy câu mà thôi, tốn bao nhiêu thời gian được chứ? Chỉ biết nhử!"

Trương Dung Oánh vừa mở cửa, vừa cười, nói:

"Năm nay anh ấy 26 tuổi, cũng là người của huyện Bách Lương chúng ta. Những thứ khác thì sau khi trở về con sẽ từ từ nói cho mẹ nghe, cho nên hẹn gặp lại sau nha mẹ của con!"

Trương mẫu thấy con gái của mình đóng cửa rời đi, lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho chồng mình.

Vừa nối máy, Trương mẫu lập tức không nhịn được, nói:

"Con gái của chúng ta quen bạn trai rồi đó, ông biết chưa?"

...

5 giờ 46 phút.

Ở quán ăn nào đó ở huyện Bách Lương, Giang Phong cuối cùng cũng gặp được chị dâu Trương Dung Oánh.

"Xin chào chị dâu!"

Giang Phong lập tức chào hỏi.

"Xin chào chị dâu!"

Giang Tuyết cũng lập tức lên tiếng chào.

Trương Dung Oanh tự nhiên phóng khoáng, chào lại bọn họ:

"Xin chào các em!"

Sau khi khách sáo với nhau vài câu, hai bên mới ngồi xuống.

Gọi món xong, Giang Phong cười, hỏi:

"Chị dâu, em nghe anh cả nói ông của chị là trưởng khoa khoa đông y, ba chị là phó trưởng khoa khoa nhi, tại sao chị lại chọn làm ở khoa phụ sản vậy?"

Trương Dung Oanh nháy mắt mấy cái:

"Tiểu Phong, em có ý kiến gì với khoa phụ sản hả?"

Giang Phong nói:

"Em nghe nói rằng bác sĩ mọi người có một câu như này: Khoa mắt vàng, khoa ngoại bạc, khoa phụ sản mệt gần chết, khoa tổng quát nhão nhẹt, khoa cấp cứu có chết cũng không đi.

Từ câu này có thể thấy rằng khoa phụ sản thật sự rất bận, làm trong đó cũng cực kỳ mệt."

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Câu này cũng đúng, nhưng mà nghề bác sĩ này, đa phần đều rất bận rộn. Trước kia, khi lên đại học, chị chọn khoa này chủ yếu là do cảm thấy thú vị!"

Giang Tuyết nói tiếp:

"Thật ra khoa này rất tốt, sau này khi bản thân muốn sinh con, cái gì cũng biết, dù là đối với bản thân hay là với đứa con đều rất có lợi."

Mọi người tiếp tục trò chuyện về chủ đề khoa phụ sản, trò chuyện một lúc, chủ đề liền kéo lên trên người bác sĩ nam khoa phụ sản.

Giang Tuyết lại hỏi:

"Chị dâu, phòng của chị có bác sĩ nam không?"

Trương Dung Oánh trả lời:

"Có, có hai người!"

Giang Tuyết nói:

"Khoa phụ sản có bác sĩ nam thì có hơi xấu hổ, nghĩ tới lúc đi làm kiểm tra, có một người đàn ông xuất hiện, hình ảnh đó thật sự quá xấu hổ!"

Trương Dung Oánh nói:

"Chuyện này cũng là chuyện không thể tránh khỏi, khoa phụ sản tụi chị có không ít ca giải phẫu cần thể lực. Về phương diện đó thì bác sĩ nữ không bằng bác sĩ nam, cho nên phần lớn khoa phụ sản ở các bệnh viện đều có bác sĩ nam."

Giang Phong nói:

"Nếu như là người xa lạ thì cũng không quá xấu hổ, nếu như là người quen vậy thì mới thực sự là xấu hổ. Em đoán là trong thực tế cũng chẳng có mấy người bằng lòng đi tìm bác sĩ nam phải không?"

Trương Dung Oánh gật đầu, nói:

"Đúng là như thế, trừ khi mạng người quan trọng, nếu không ở bệnh viện tụi chị đều sẽ tìm các bác sĩ và y tá khác để đỡ đẻ, không tìm bác sĩ nam.

Hai bác sĩ nam kia ở phòng tụi chị, khi người thân và bạn bè bọn họ muốn sinh con, đều đi tìm bọn họ để được tư vấn, nhưng mà chỉ dừng lại ở tư vấn mà thôi, tới lúc thật sự sinh con, người ta chắc chắn sẽ không tới bệnh viện tụi chị để sinh con, mà tới một bệnh viện khác để sinh.

Như thế sẽ tránh được việc xấu hổ!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận