Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 331: Tiềm Lực Vô Hạn (3)

"Giang đại sư, anh đã nói tới mức thế này rồi mà tôi còn từ chối nữa thì đúng là dối trá!"

Bởi vì một lát nữa còn phải lái xe, cho nên hai người không uống rượu, Giang Phong nâng chén trà lên cụng với anh một cái, cười, nói:

"Sau khi tính toán, tôi thấy cô gái này và anh rất có duyên với nhau, nếu như bỏ lỡ, vậy thì cả đời này anh chẳng thể tìm được người nào thích hợp với mình hơn cô gái ấy nữa cả!"

Trần Tam Vạn cười, nói:

"Năng lực suy tính nhân duyên của Giang đại sư quả là có một không hai, tôi đương nhiên là tin tưởng anh rồi!"

Giang Phong khẽ gật đầu, nói:

"Tôi muốn nói rõ với anh trước về chuyện này.

Hai năm trước, cô gái này đã từng có một mối tình, bọn họ quen nhau khoảng nửa năm, sau đó cô ấy phát hiện người đó đã kết hôn, nên lập tức chia tay."

Trần Tam Vạn nghe xong, trong lòng cũng có một chút tiếc nuối, dù sao thì phần lớn đàn ông đều hy vọng mình là người đàn ông đầu tiên của vợ mình, anh đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà việc thực hiện được mục tiêu đó trong xã hội bây giờ là chuyện vô cùng khó khăn!

Nói không khoa trương, nam nữ sau khi đi vào đời, trong mười người thì có ít nhất chín người đã không còn, người còn dư lại không phải là không muốn, mà là do không có thị trường.

Cho nên, bây giờ khi kết hôn, nam nữ hầu như không còn là hàng nguyên tem nữa, đều đã trải qua nhiều nguồn, có thể lấy được đồ secondhand là quý lắm rồi!

Có thể lấy hàng nguyên tem từ chủ hãng, ngoại trừ may mắn, còn phải là thương nhân có thực lực mạnh mẽ.

Trần Tam Vạn hiểu rõ đặc điểm đó của thời đại này, cho nên chỉ có chút tiếc nuối mà thôi, sẽ không vì chuyện đó làm làm khó dễ đối phương.

Giang Phong cũng chỉ hơi chạm nhẹ vào chủ đề này mà thôi.

Sau đó hai người vừa ăn đồ nướng vừa bàn về chuyện thị trường chứng khoán.

Từ trước tới giờ, Giang Phong chưa từng chơi cổ phiếu, cũng chưa từng chú ý tới thị trường chứng khoán, kiến thức về phương diện này của hắn có hạn, cho nên hầu như đều là Trần Tam Vạn nói, hắn nghe.

Mặc dù ngày nào Trần Tam Vạn cũng nghiên cứu cổ phiếu, nhưng mà suốt năm năm trời không nói chuyện với ai về vấn đề cổ phiếu này, hôm nay được nói tới nó, anh lập tức như một cái máy hát, nói tới tận hai giờ sáng mới thỏa mãn mà ngừng lại.

"Thành thật xin lỗi Giang đại sư, tôi làm trì hoãn thời gian của anh rồi, suốt năm năm nay tôi không có người để tâm sự về chuyện cổ phiếu, cho nên nói tới quên mất thời gian!"

Trần Tam Vạn có hơi bối rối, nói.

Giang Phong khoát tay, cười, nói:

"Chuyện này cũng không làm trì hoãn thời gian của tôi, những lời nói tối hôm nay của anh Trần giúp tôi biết thêm được rất nhiều kiến thức, người bình thường có khi cầu còn không được đó!"

Nói xong Giang Phong liền gọi phục vụ:

"Nhân viên, tính tiền!"

Trần Tam Vạn vội vàng nói:

"Giang đại sư, bữa này để tôi thanh toán cho, sao có thể để cho người làm mai mối mời khách được chứ."

Giang Phong vừa cười vừa nói:

"Anh Trần, anh đừng xoắn quýt về vấn đề nhỏ này. Nếu như anh muốn mời tôi, thì khi nào hai người kết hôn rồi mời sau."

Trần Tam Vạn cũng là người làm chuyện lớn, nghe vậy liền cười, nói:

"Được, tôi không nhiều lời nữa, tôi đợi cuộc điện thoại vào ngày mai của Giang đại sư."

"Được, vậy thì anh Trần nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi sẽ liên hệ cho anh."

"Được, hẹn gặp lại Giang đại sư!"

"Hẹn gặp lại!"

...

Ngày hôm sau.

Lúc Giang Phong thức dậy đã là 10 giờ sáng.

Tối hôm qua, sau khi ăn đồ nướng với Trần Tam Vạn xong, hắn về nhà tắm rửa gội đầu, sấy khô tóc xong cũng đã 3 giờ sáng rồi, cho nên thức dậy muộn cũng là chuyện bình thường.

Ba anh em bọn họ hiện tại vẫn đang ở nhà thuê ở bên này, Giang Phong tính đợi thêm vài tháng nữa mới dọn vào ở biệt thự Tây Phái Ngự Giang bên kia.

Lúc này, tất cả mọi người đã đi làm rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình Giang Phong, hắn thay đồ rửa mặt xong liền đi tới quán mì ở gần đó, ăn một bát mì Lão Hữu chua cay.

Sau đó, hắn gọi điện cho Tào Đại Ưng.

Điện thoại vừa được nối máy, Giang Phong liền đi thẳng vào vấn đề:

"Anh Tào, tôi đã tìm được một đối tượng cực kỳ ưu tú để giới thiệu cho em họ của anh rồi, anh dẫn cô ấy theo để cho hai người bọn họ gặp mặt nói chuyện đi!"

Tào Đại Ưng vui vẻ nói:

"Được, vẫn gặp mặt ở quán trà lần trước sao?"

Giang Phong cười, nói:

"Nơi nào cũng được, chỉ cần tiện là được!"

"Vậy thì chọn quán trà ngày hôm qua đi, yên tĩnh."

"Được, một lát gặp."

"Được, một lát gặp."

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong quay về nhà thuê, lái xe thẳng tới quán trà ngày hôm qua.

...

10 giờ 52 phút sáng.

Tất cả mọi người tập trung ở quán trà.

Vừa uống một chén trà, Tào mẫu đã không nhịn được mà hỏi liên tục bộ ba câu hỏi:

"Giang đại sư, đối phương là người ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì?"

Giang Phong nói:

"Anh ấy là người tỉnh Hà Bắc, xuất thân từ nông thôn, năm nay 30 tuổi, cao 1m8, tốt nghiệp đại học đứng top đầu của nước với bằng loại xuất sắc, hiện tại anh ấy đang làm một người chuyển phát nhanh với hai bàn tay trắng, nhưng mà anh ấy là một người có tiềm lực vô hạn, chắc chắn sẽ dành được thành tựu không thể tưởng tượng được ở tương lai."

Tào mẫu nghe xong thì không khỏi nhíu chặt lông mày, ngoại trừ có ưu thế về trình độ và bề ngoài, thì dù là tuổi tác, hay là công việc hiện tại, người này đều kém rất xa yêu cầu của bà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận