Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 739: Mâu Thuẫn.

Mỗi lần cãi vã qua đi, ông nội liền sẽ khiêm tốn một chút, nhưng thường cũng không được lâu lắm, lại chứng nào tật nấy, khiến bà nội tức giận đến mức huyết áp của bà tăng vọt. Nghiêm trọng nhất là một lần ông nội giúp đỡ mẹ của một học sinh nghèo khó bị bệnh nặng, kết quả ông nội đã lén lút đem số tiền riêng mà bà nội đã dành dụm mấy chục năm đi chữa bệnh cho người khác.

Khi bà nội biết được chuyện này, tức giận đến mức ngã xuống đất không dậy nổi, cuối cùng ôm nỗi hận mà kết thúc cuộc đời.

Vốn cho là, cái chết của bà nội có lẽ sẽ khiến ông nội "Tỉnh táo" lại, nhưng kết quả là ông nội làm trầm trọng thêm, làm từ thiện đã đến mức độ "Tẩu hỏa nhập ma", không chỉ có đem tiền lương hưu không dư thừa ném vào, không có việc gì ra ngoài nhặt ve chai bán lấy tiền cũng đem đi giúp đỡ những học sinh nghèo khó kia.

Bởi vì học sinh nghèo khó giúp đỡ càng ngày càng nhiều, tiền lương hưu cùng với tiền nhặt rác kiếm được cũng không thể lắp đầy cái hố không đáy đó, ông nội liền không tiếc tìm bạn bè vay tiền.

Vừa mới bắt đầu, chỉ cần ông nội mở miệng, ngót nghét một vạn, những người bạn kia đều sẽ cho ông ấy mượn.

Nhưng mượn được nhiều lần, dần dần cũng không ai chịu cho ông ấy mượn tiền nữa.

Thế là, ba năm trước, ông nội đem nhà của ông bán đi.

Thật sự, Tô Đông Hà có lúc cũng hoài nghi ông nội của hắn có phải là Thánh Nhân chuyển thế hay không?

"Tô Lai Phúc, hôm nay tôi nói cho anh biết, tôi là tuyệt đối không thể chăm sóc cha của anh nữa, cũng không cho phép ông ấy vào ở nhà của chúng ta, anh nếu như để cho ông ấy vào ở, vậy tôi liền chuyển ra ngoài, cái nhà này có ông ấy không có tôi."

Mẹ Tô chỉ vào cha Tô tức giận mở miệng mắng to: "Tô Lai Phúc, trong lòng anh tự hỏi, từ khi tôi gả tới Tô gia các người, ba của anh có từng giúp chúng ta một chút nào không? Lúc cuộc sống của chúng ta khó khăn, ông ấy có giúp mua bao gạo hay thùng dầu nào không?

Lúc chúng ta cần tiền mua nhà, ông ấy đã giúp một phần nào chưa? Học phí Đông Hà từ vườn trẻ đến đại học, ông ấy cũng đã cho một đồng nào chưa? Đã từng cho Đông Hà tiền tiêu vặt chưa?

Nếu như ông ấy không có năng lực này thì tôi cũng không nói, mấu chốt là ông ấy có năng lực này, nhưng cho tới nay lại chỉ giúp người ngoài không giúp người trong nhà, hiện tại bị đột quỵ không thể tự gánh vác được, muốn cho tôi hầu hạ ông ấy, không có cửa đâu.

Ông ấy những năm này đối với người khác so với con cháu của mình còn tốt hơn, vậy hãy để cho người khác đến mà chăm sóc ông ấy, đừng làm vướng mắt tôi."

Những lời mẹ Tô nói, chửi đến mức cha Tô không nhấc nổi đầu lên.

Nói thật ra, qua nhiều năm như vậy, đặc biệt là mẹ bị tức sau khi chết, cha Tô đối với cha của hắn cũng tràn đầy oán hận, nhưng mà dù sao ông ấy cũng là người sinh ra mình.

Bây giờ ông đột quỵ không có năng lực tự chăm sóc, hắn là con trai, lẽ nào thật sự có thể trơ mắt nhìn ông ấy chết?



Cha Tô thở dài, vẻ mặt cau có nói: "A Trân, tôi biết trong lòng bà có hận, trong lòng tôi cũng như vậy, đáng hận, bây giờ ông ấy biến thành bộ dáng này, lẽ nào tôi thật sự phải trơ mắt nhìn ông ấy đi chết sao? Như thế sẽ bị người đời chỉ trích."

Mẹ Tô cười lạnh nói: "Bị người đời chỉ trích? Ông cho rằng bây giờ là ở cổ đại sao? Gả vào nhà họ Tô các người, mặc kệ cha mẹ chồng đối xử với tôi như thế nào, tôi đều phải chăm sóc họ đưa ma họ, hiếu kính cả đời sao?

Đừng có nằm mơ, lòng người đều là thịt, tôi gả vào nhà họ Tô các anh, cha của anh nếu như đối xử với tôi tốt một chút, tôi đối với ông ấy cũng sẽ không chán ghét đến mức độ này.

Tôi trước đó không ngăn cản anh xuất tiền chữa bệnh cho ông ấy, đã là hết lòng với ông ấy rồi, nhưng ông ấy đừng hòng vào ở cái nhà này. Vẫn là câu nói kia, cái nhà này có tôi không có ông ấy, có ông ấy không có tôi, anh tự xem mà làm."

Cha Tô nghe vậy vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn về hướng con trai đang ngồi ở bên cạnh mình, hi vọng con trai có thể khuyên nhủ mẹ của hắn, nhìn xem có không có đường sống vẹn toàn.

Tô Đông Hà nhìn thấy ánh mắt của cha, liền vội vàng lắc đầu nói: "Cha, chuyện của hai người, con không muốn dính líu."

Mẹ Tô lạnh mặt nói: "Tô Lai Phúc, anh cũng đừng hy vọng con trai sẽ giúp anh, hôm nay ai tới khuyên cũng vô dụng."

Cha Tô không nói, hiện tại bà xã đang nổi nóng, nói thêm gì nữa cũng chỉ có tác dụng ngược, còn không bằng chờ cô ấy tỉnh táo lại rồi tìm cơ hội thương lượng với cô ấy, với tình tính miệng cứng tâm mềm của vợ hắn, chuyện này vẫn còn có cơ hội chuyển biến.

Dù sao, cha hắn còn phải ở bệnh viện thêm mấy ngày nữa, không phải vội.

Tô Đông Hà thấy cha mẹ đã dừng cãi vã, liền lui về phòng của mình, một bên chơi điện thoại một bên nghĩ ngợi giải quyết mâu thuẫn gia đình như thế nào.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều không thể nghĩ ra được một biện pháp thích hợp nào.

Thẳng đến nhìn thấy WeChat group bạn học bên trong, có bạn học nhắc tới ba chữ "Giang đại sư" này, hai mắt Tô Đông Hà mới sáng ngời, trực tiếp lục lọi tìm số điện thoại của người bạn học Giang Phong này, sau đó gọi qua.

Có lẽ, chỉ có hắn người bạn học đại học thần thông quảng đại mới có năng lực hỗ trợ giải quyết loại mâu thuẫn gia đình này.

Điện thoại vừa kết nối, liền truyền đến tiếng cười của Giang Phong: "Bạn học cũ, thực sự là khách quý nha, tốt nghiệp hơn một năm, đây là lần đầu tiên cậu gọi cho tôi đấy!"

Tô Đông Hà cười nói: "Hết cách rồi, ai bảo cậu "Giang đại sư" sau khi tốt nghiệp liền Nhất Phi Trùng Thiên như thế, khiến cho tôi không có việc gì gọi cho cậu lại sợ làm phiền, sợ lãng phí thời gian quý giá của cậu."

Giang Phong khiêm tốn cười nói: "Nói Nhất Phi Trùng Thiên liền quá khoa trương rồi, tôi cũng chỉ là kiếm cơm ăn mà thôi, cậu có việc nói thẳng, có thể giúp được một tay tôi tuyệt đối không từ chối."

"Sảng khoái, vậy tôi liền nói thẳng, cũng chỉ có cậu mới thể giúp tôi chuyện này được."

Nói xong, Tô Đông Hà liền đem tình hình của gia đình của mình kể lại tỉ mỉ, cuối cùng mới lên tiếng: "Kỳ thực, cha mẹ tôi bao gồm cả bà nội bị tức chết kia, vừa bắt đầu cũng đã bày tỏ sự ủng hộ đối với hành vi từ thiện của ông nội tôi, đáng tiếc ông nội tôi làm từ thiện quá không tự lượng sức mình, cuối cùng lại làm gia đình oán hận.

Mà ông nội tôi người này không chỉ không nghe khuyên bảo, còn làm trầm trọng thêm, thậm chí còn bán nhà của mình để làm từ thiện, chỉ biết quan tâm đến người khác và coi thường gia đình mình, nói thật là không mấy ai có thể chấp nhận được. Cho nên, tôi kỳ thực cũng hiểu mẹ mình.

Thế nhưng, lại nói ngược lại, ông nội tôi hiện tại trúng gió bại liệt, sinh hoạt không thể tự chăm sóc, tôi là cháu trai, cũng không thể trơ mắt nhìn ông ấy chết được.

Tôi vừa muốn chăm sóc ông nội, lại không muốn mẹ tôi buồn bã, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ ra được phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên, cho nên mới gọi điện thoại cho cậu, Giang đại sư nổi danh xem thử có biện pháp nào giải quyết chuyện này không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận