Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 954: Duyên Phận Của Cô, Thật Sự Tới Rồi Sao?

Thành phố Thâm Quyến.

Tại một chuỗi cửa hàng ăn nhanh nào đó.

Giang Phong và Dương mẫu vừa ăn cơm vừa bàn luận.

Nói tới chuyện con gái hiếu thuận, Dương mẫu liền giới thiệu một lần tình huống nhà mình cho Giang Phong nghe.

Giang Phong nghe xong, thông cảm nói: “Dì à, nhà dì tình huống như vậy, cũng khó trách con gái dì đi lấy chồng còn muốn dẫn dì theo, để lại một mình dì ở quê sinh hoạt, cô ấy yên tâm được sao?”

Dương mẫu nghe vậy thì thở dài, giải thích: “Chủ yếu là vì trước đó vài năm dì bị bệnh một trận, tình trạng cơ thể kém đi nhiều so với người bình thường, nếu như thân thể dì khỏe mạnh, dù con gái tôi có muốn dưỡng lão đưa ma cho tôi thì cũng không vội, sẽ không giống như bây giờ, ảnh hưởng tới việc nó tìm đối tượng.”

Giang Phong nói: “Dì à, lời này của dì thật ra cháu cũng không đồng ý đâu, dì chỉ là thân thể không tốt lắm mà thôi, cũng không phải là bệnh nhân nằm liệt giường cần có người chăm sóc, dì đi theo con gái mình còn có thể giúp cô ấy làm việc nhà, giúp cô ấy chăm con, đây là chuyện tốt biết bao người muốn còn không được đấy!”

Dương mẫu cười nói: “Người trẻ tuổi bây giờ cũng không nghĩ như vậy đâu, chúng nó chỉ nghĩ tới thế giới hai người, có trưởng bối trong nhà tới ở cùng chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống hôn nhân của chúng nó.”

Giang Phong nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: “Không thể phủ nhận là có người trẻ tuổi suy nghĩ như vậy, nhưng đó là suy nghĩ lúc mới kết hôn, chờ tới lúc con cái ra đời cần có người chăm sóc, những người như bọn cháu đều sẽ hiểu có người lớn trong nhà hỗ trợ chăm con là chuyện hạnh phúc nhường nào.”

Dương mẫu nghe xong liền tươi cười, người như bà không sợ con gái không cần mình, chỉ sợ trở thành gánh nặng cho con gái, lời nói của Giang Phong không thể nghi ngờ đã chạm tới tâm khảm của bà.

“Ông mối Giang, tình huống trong nhà thế nào tôi cũng đã nói rồi, tôi cảm thấy con gái tôi rất xứng đôi với vị khách kia, không biết ông mối Giang cảm thấy thế nào?”

“Cháu cũng cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.”

Nói tới đây, Giang Phong móc điện thoại di động ra, tiếp tục: “Chỗ cháu có ảnh chụp của vị khách kia, để cháu mở ra cho dì xem một chút.”

Nói rồi, Giang Phong mở ảnh chụp của Hạ Phi Long lên, sau đó đưa điện thoại cho Dương mẫu xem.

Dương mẫu nhận lấy điện thoại di động xem, thấy trong bức ảnh chụp là một thanh niên tinh thần diện mạo rất sáng sủa, mặc dù nói về tướng mạo thì khẳng định vẫn còn kém xa ông mối Giang ngồi trước mặt bà này, nhưng so với người bình thường thì có thể gọi là đẹp trai rồi.

Dương mẫu chỉ là một người đàn bà bình thường, không thể nhìn ra quá nhiều thứ từ trong một bức ảnh, chẳng qua, bà cảm thấy thanh niên trong ảnh khí độ bất phàm, nhìn giống như kiểu nhân sĩ thành công vậy.

“Người nhìn rất tốt.” Vừa nói, Dương mẫu vừa trả lại điện thoại di động cho Giang Phong, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, mở ảnh chụp con gái mình lên, đưa cho Giang Phong, nói: “Ông mối Giang, cậu nhìn qua xem con gái tôi thế nào?”

Giang Phong nhận lấy điện thoại di động, nhìn lướt qua tấm ảnh, trong bức ảnh là một cô gái cả dáng người lẫn nhan sắc đều tốt, hắn cũng không dông dài, nói thẳng: “Dì à, con gái của dì quả thật không tệ, chờ cơm nước xong xuôi, cháu sẽ gọi điện cho vị khách kia nói chuyện một chút, dì cứ gọi điện cho con gái mình một cuộc, nếu như cả hai đều không có ý kiến thì cháu sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

Dương mẫu hưng phấn nói: “Được, vậy cứ làm như thế đi.”

Giang Phong cười cười, trả lại di động cho Dương mẫu, sau đó hai người liền tăng nhanh tốc độ ăn cơm.

Chờ cơm nước xong xuôi, đi ra khỏi tiệm ăn nhanh rồi, Giang Phong chỉ vào chiếc ghế đá trên lối đi bộ dưới hàng cây xanh phía trước, nói: “DÌ, ở đó có chỗ ngồi, chúng ta tới đó gọi điện thoại đi!”

“Được rồi.”

Dương mẫu không có ý kiến gì.

Đi tới lối đi bộ, Giang Phong và Dương mẫu ăn ý ngồi cách nhau ra một khoảng, sau đó mỗi người lấy điện thoại của mình ra, bắt đầu gọi điện thoại.

...

Trong văn phòng ở một công ty nào đó, Dương Thanh Liên vừa ăn xong bữa trưa mình mang từ nhà tới, đang chuẩn bị thu dọn hộp cơm, điện thoại di động cô để trên bàn bỗng kêu lên.

Cầm điện thoại lên xem, thấy màn hình hiển thị người gọi là mẹ, Dương Thanh Liên lập tức ấn nút nhận: “Mẹ.”

Dương mẫu hỏi: “Tiểu Liên, con ăn cơm xong chưa?”

Dương Thanh Liên nói: “Con vừa ăn cơm xong, mẹ đã ăn chưa?”

Dương mẫu đáp: “Mẹ cũng vừa mới ăn xong.”

Dương Thanh Liên hỏi: “Mẹ, mẹ gọi điện cho con có chuyện gì không?”

Mẹ cô biết rõ giờ làm việc của cô, bình thường, nếu không có việc gì, mẹ sẽ rất ít khi gọi điện lúc cô đang ở công ty.

Dương mẫu nói: “Là có chuyện muốn nói với con.”

Dương Thanh Liên tiếp lời: “Vâng, mẹ cứ nói đi.”

Dương mẫu tiếp tục: “Vừa rồi mẹ đi phát tờ rơi, trùng hợp phát cho một người mai mối, cậu ấy đang giúp khách tìm đối tượng cho nên liền hỏi mẹ về những cô gái đến tuổi lập gia đình ở quanh đây.

Mẹ chỉ đơn thuần xuất phát từ lòng hiếu kì, liền hỏi hoàn cảnh vị khách kia của cậu ta ra làm sao, phát hiện vị khách đó rất xứng đôi với con, để mẹ nói cho con nghe tình huống của người ta một chút, nếu con cũng cảm thấy ổn, thì để mẹ bảo người mai mối kia tác hợp thử cho hai con một lần, con cảm thấy thế nào?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận