Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 272: Bạo Lực Gia Đình Chỉ Có Không Lần Và Vô Số Lần

"Chị, chị muốn ăn món gì?"

"Cho chị một phần canh tiết vịt ba chỉ bò cay."

"Được, anh ăn món gì?"

"Cho anh một phần vịt quay."

"Được, còn hai người bạn học này thì sao?"

"Cho tôi một phần thịt heo nấu chín hai lần."

"Tôi thì một phần trứng chiên hành lá."

"Được, tôi nhớ rồi, cúp điện thoại đây!"

Giang Phong bấm tắt video call trên group Wechat, sau đó hỏi Lam Chí Huy:

"Anh Huy muốn ăn món gì?"

Lam Chí Huy nói:

"Cho tôi một phần thịt xào rau củ."

Giang Phong gật nhẹ một cái, sau đó đăng nhập vào một cái app nào đó, bắt đầu đặt món.

Đây là một trong những công việc hàng ngày của văn phòng môi giới hôn nhân, cơm trưa hầu như đều được đặt cho người ta giao tới, dù sao thì mọi người đều phải chạy đi chào hỏi khách hàng, không có thời gian để tự mua thức ăn về nấu cơm.

Cho nên bình thường mọi người đều sẽ chọn ra thời gian thích hợp để cùng nhau ăn một bữa ở văn phòng môi giới hôn nhân.

Có đôi khi quá bận rộn, thì sẽ ăn ở bên ngoài, văn phòng môi giới hôn nhân sẽ hỗ trợ 20 tệ cho chi phí ăn uống.

Chỉ có bữa tối là có thể tự mua thức ăn về nấu cơm, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ ăn ở ngoài.

Hiện tại, phạm vi tìm kiếm đối tượng xứng đôi của Giang Phong đã có thể bao phủ toàn bộ tỉnh thành, với số lượng nhân khẩu mấy triệu người này, những vị khách đến đây hầu như đều có thể nhẹ nhàng giải quyết, chỉ có một vài vị khách tương đối đặc biệt mới dẫn tới việc không tìm ra được đối tượng có điểm xứng đôi cao.

Ví dụ như người phụ nữ lỡ sa chân - Điền Lộ, hay là người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế - Mộc Tiểu Lam, Giang Phong đã tìm khắp cả tỉnh thành rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra được đối tượng có điểm xứng đôi lý tưởng với bọn họ.

Chuyện này chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể dành ra thời gian để rời khỏi tỉnh thành này, tới nơi khác để tìm kiếm.

Hơn một tiếng sau.

Bốn người kia lần lượt trở về, sau đó thức ăn cũng được giao tới.

Trong lúc ăn cơm.

Liễu Y Y nói:

"Ông chủ, lúc nãy cha tôi có gọi điện thoại cho tôi, ông ấy nói rằng mình phát hiện ra một tổ ong bắp cày cực kỳ lớn ở quê, hỏi ông chủ có muốn hay không? Nếu như muốn, thì ông ấy sẽ gửi nó lên cho."

Giang Phong nghe thấy thế, hai mắt lập tức sáng lên, đồ tốt tới, hắn gật đầu, nói:

"Muốn, đương nhiên là muốn rồi, nhưng mà như thế thì phiền cho chú Liễu quá!"

Liễu Y Y cười, nói:

"Có gì đâu mà phiền, vậy thì một lát nữa tôi sẽ gọi cho cha, để sáng mai ông ấy đi đốt nó (hun khói vào tổ để tất cả ong bắt buộc phải di dời, sau đó lấy tổ ong về) rồi gửi lên."

Giang Phong cười khà khà, nói:

"Được, nếu thế thì tôi không khách khí nữa, đó chính là loại rượu mà khách hàng thích uống nhất!"

Liễu Y Y thấy ông chủ hài lòng thì cực kỳ vui mừng.

Còn Đường An Quân thì thầm ao ước trong lòng, suy nghĩ cách làm sao để lấy lòng được ông chủ?

Sau khi ăn trưa xong, bốn người bọn họ lại tiếp tục đi chào hỏi khách hàng và sắp xếp cho khách hàng ra mắt, mặc dù có rất nhiều người có thói quen ngủ trưa trong khoảng thời gian này, nhưng mà cũng có không ít người không có thói quen ngủ trưa.

2 giờ chiều.

Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc chào đón cặp khách hàng thứ hai trong ngày tới tham dự hòa giải hôn nhân.

Hạng mục hòa giải hôn nhân mới được Giang Phong cho ra mắt trong thời gian này là nhắm vào những vị khách sau ngày hôm nay, đương nhiên là không tính những vị khách đã đặt lịch hẹn trước đó.

Vấn đề mà hai vợ chồng này gặp phải là vấn đề thường thấy nhất trong hôn nhân - Bạo lực gia đình.

Trong văn phòng.

Người phụ nữ vừa khóc, vừa kể cho Giang Phong nghe sự đau khổ của cô khi bị bạo lực gia đình:

"Giang đại sư, bình thường chồng tôi đối xử với tôi cũng được, nhưng mỗi khi anh ta uống say liền đánh tôi, làm người tôi tràn đầy vết thương. Sau khi tỉnh rượu, anh ấy lại vừa khóc, vừa thề, nói rằng anh ấy yêu tới mức nào, sau này chắc chắn sẽ không động vào dù chỉ một đầu ngón tay của tôi.

Nhưng mà qua lần say rượu tiếp theo, anh ấy vẫn giẫm lên vết xe đổ, tôi thật sự là bị đánh tới sợ, Giang đại sư, anh mau cứu tôi đi!"

Giang Phong vừa xem tư liệu về cô, vừa nói:

"Cô và chồng mình đã lấy nhau được mấy năm rồi? Ban đầu anh ta cũng như thế sao?"

Người phụ nữ lau nước mắt, lắc đầu, nói:

"Tôi và anh ấy đã kết hôn được 5, 6 năm rồi. Trước kia, anh ấy không như thế, sau khi kết hôn được 3, 4 năm, dù cho tôi có mắng, thì anh ấy cũng không cãi lại, chớ nói chi tới việc động thủ. Nhưng mà hai năm trở lại đây, anh ấy bắt đầu thay đổi."

Giang Phong lại hỏi:

"Vậy hai năm trở lại đây, nhà hai người hoặc giữa hai người có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"

Người phụ nữ trầm mặc một lúc, nói:

"Đúng thực là có xảy ra một số việc.

Hai năm trước, trong lúc một nhà ba người chúng tôi đi ra ngoài ăn cơm, bất ngờ gặp phải bạn trai cũ của tôi, bỏ đi thân phận bạn trai cũ, thì chúng tôi vẫn là bạn học thời đại học, cho nên mới lên tiếng chào hỏi.

Vì việc đó, sau khi trở về, anh ấy và tôi cãi nhau một trận lớn, anh ấy nghi ngờ tôi và bạn trai cũ vẫn còn giữ liên lạc với nhau, nghi ngờ tôi và người kia vẫn còn tình cảm với nhau, chẳng biết tôi đã phải thề bao nhiêu lần anh ấy mới miễn cưỡng tin tưởng.

Mấy ngày sau đó, anh ấy uống say, đó cũng là lần đầu tiên anh ấy ra tay đánh tôi."

Giang Phong thở dài:

"Vô số ví dụ nói cho chúng ta biết một điều rằng, bạo lực gia đình chỉ có không lần và vô số lần."

Người phụ nữ thống khổ, nói:

"Đúng thế, mặc dù sau mỗi lần say rượu, khi tỉnh lại anh ấy đều khóc lóc, nhận lỗi với tôi, nhưng mà anh ấy vẫn không chịu sửa cái tật xấu bạo lực gia đình này, tôi thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa!"

Giang Phong hỏi:

"Vậy tại sao không ly hôn?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận