Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 768: Làm Bà Mai Kiếm Được Nhiều Tiền Như Vậy Sao?

Trưa ngày hôm sau.

Tại một quán cơm nào đó trong trấn, ông cụ Lâm và bà cụ Lăng cùng gặp mặt.

Đi cùng ông cụ Lăng là cháu trai Lâm Tam Bảo, còn bà cụ Lăng là do Giang Phong lái xe đón, bà chỉ đi có một mình.

Hai bên gặp mặt, ấn tượng đầu tiên đều là hài lòng.

Chờ ăn một bữa cơm xong, không biệt hai ông bà thương lượng thế nào mà lại lập tức muốn đi đăng ký kết hôn.

Lâm Tam Bảo bị tốc độ này của ông nội nhà mình dọa cho nhảy dựng.

Giang Phong ngược lại cười ha ha, nói: “Được, vậy để cháu đưa bà Lăng trở về lấy căn cước.”

Bà cụ Lăng cười, nói được.

Giang Phong lại nhìn về phía Lâm Tam Bảo, nói: “Chú Lâm, chú cũng gọi điện bảo người mang căn cước của ông Lăng đến huyện thành đi!”

Lâm Tam Bảo gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Thời gian có chút gấp gáp, mọi người cũng không nhiều lời nữa, lập tức chia ra hành động.

Chờ Giang Phong lái xe chở bà cụ Lăng rời đi rồi, Lâm Tam Bảo liền gọi điện thoại, ngoại trừ bảo người mang căn cước của ông cụ Lăng đến, hắn còn bảo người nhanh chóng chuẩn bị lễ tạ môi các thứ, chờ ông nội đăng ký kết hôn xong, hắn có thể tạ môi ngay tại chỗ được luôn.

Cứ như vậy, chạy ngược chạy xuôi, hai ông bà già cuối cùng cũng tới trước cục dân chính và ba giờ rưỡi chiều.

Sau đó, toàn bộ cục dân chính oanh động, một cụ ông 90 tuổi lấy một cụ bà 85 tuổi, hôn nhân như này dù có tìm khắp cả nước cũng là tương đối hiếm thấy, hơn nữa, hai người còn là ca đầu tiên ở huyện này, muốn không khiến cho cục dân chính oanh động cũng khó.

Thế là, hai ông bà còn chưa làm xong quá trình đăng ký kết hôn thì đã nổi rần rần trong vòng bạn bè của những người có mặt ở đây rồi!

Nửa giờ sau, hai ông bà thuận lợi lấy được giấy chứng nhận kết hôn, sau đó, dưới sự đưa tiễn vui vẻ của toàn thể nhân viên công tác tại đó, hai người đi ra khỏi cục dân chính, khung cảnh này cũng cực kì hiếm thấy.

Sau khi ra khỏi cục dân chính, Giang Phong trước tiên vui vẻ nói với hai ông bà cụ: “Ông Lăng, bà Lăng, chúc mừng hai người.”

“Cảm ơn!” Ông cụ Lâm cười đến cả hai mắt đều híp lại, vài ngày trước ông mới nổi lên tâm tư tìm bạn già, không nghĩ tới mộng tưởng lại thành sự thật nhanh như vậy, thật sự khiến ông mừng rỡ.

“Cảm ơn!” Bà cụ Lăng cũng nụ cười tràn mặt, đối với cuộc hôn nhân này, bà cũng cực kì hài lòng.

Nói chuyện xong với hai ông bà cụ, Giang Phong mới quay sang nói vài câu với những người khác của Lâm gia, sau đó lên tiếng chào chuẩn bị rời đi.

Lâm Tam Bảo thấy thế thì vội vàng nói : “Giang đại sư, nhà tôi có giết một con lợn, tối nay mọi người định cùng nhau ăn uống chúc mừng một phen, cậu là người mai mối cũng không thể vắng mặt được đâu đấy!”

Giang Phong cười, từ chối: “Chú Lâm, mọi người cứ ăn mừng đi, cháu còn có việc nữa, không thể tham gia cùng mọi người được.”

Những người khác của Lâm gia cũng lên tiếng mời thêm mấy lần, thấy Giang Phong không giống như đang khách sáo, bọn họ mới lấy ra quà tạ mai và hồng bao tạ mai đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, đưa cho người mai mối.

Giang Phong từ chối một hồi mới thoát ra được, sau đó, hắn lái xe tiến về thành phố D, chuẩn bị đáp cầu dắt mối cho bạn học cũ.

...

Ngày hôm sau.

11 giờ sáng.

Tại một siêu thị cỡ lớn nào đó ở thành phố D.

Chu Thông đẩy giỏ hàng, hắn đang thực hiện một cuộc mua sắm khối lượng lớn.

Lúc này, trong giỏ hàng của hắn đã tràn đầy đồ ăn vặt, đồ uống và các loại rượu.

Làm một trạch nam hợp cách, đồ ăn vặt, đồ uống là vật tư cần thiết để ở trạch trong nhà, mà hắn thân là một thằng đàn ông, rượu chắc chắn cũng là thứ ắt không thể thiếu.

Đẩy giỏ hàng đi vòng vo vài vòng, mãi tới khi giỏ hàng không còn nhét được nữa, Chu Thông mới thỏa mãn tính tiền, tổng cộng tốn hơn hai ngàn tệ.

Xách theo vật tư đi lên xe, Chu Thông lúc này mới vỗ vỗ tay, chuẩn bị tìm nơi để ăn nhẹ buổi chiều.

Cha mẹ hắn vội làm ăn, không có thời gian nấu cơm, mặc dù bản thân hắn cũng biết nấu cơm, nhưng tay nghề cũng chỉ bình thường mà thôi, cho nên trong nhà rất ít khi ra tay, hoặc là hắn đi ra ngoài hắn, hoặc là gọi thức ăn ngoài tới.

Lúc hắn lên xe, thắt dây an toàn, cửa sổ xe của chiếc xe bên cạnh đột nhiên hạ xuống, một soái ca thò đầu ra mỉm cười chào hỏi hắn: “Này, người anh em!”

Chu Thông theo tiếng gọi nhìn lại, thấy người vừa mở miệng gọi mình chính là một thanh niên lạ, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn so với hắn, liền trả lời, hỏi: “Người anh em, có chuyện gì sao?”

Soái ca trẻ tuổi cười nói: “Là như này, tôi tương đối thích thức ăn ngon, mỗi lần đến một chỗ đều muốn nhấm nháp món ăn đặc trưng của chỗ đó, đây là lần đầu tôi tới thành phố D cho nên muốn hỏi mấy người anh em các cậu một chút xem ở đây có món đặc sản nào ngon không?”

Vừa nghe tới thức ăn ngon, Chu Thông lập tức phấn chấn tinh thần lên, nhiệt tình giới thiệu: “Người anh em, anh hỏi chúng tôi cái này là hỏi đúng người rồi, muốn nếm đặc sản thành phố D chúng tôi cũng có rất nhiều món, ví dụ như gà bọc giấy, cá dầu hành, ốc nhồi gà, đậu hũ nhưỡng, vịt vân vân, đều là những món ngon điển hình chỗ chúng tôi bên này.”

Soái ca trẻ tuổi nói: “Gà bọc giấy chính là một trong mười món ăn nổi tiếng nhất ở Quế tỉnh chúng ta, cái này chúng ta ngược lại đã sớm biết, cũng đã từng ăn ở những chỗ khác rồi. Danh tiếng món đậu phụ nhồi cũng không nhỏ, tôi cũng từng nếm qua rồi, chỉ còn món cá dầu hành, ốc gà luộc với cây mơ vịt là chưa từng ăn qua, không biết có hương vị như thế nào?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận