Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 280: Mười Năm Đầu Nhìn Mẹ Chồng, Mười Năm Sau Nhìn Con Dâu

Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Trong phòng hoà giải, Giang Phong nhìn ba người Khang Bất Bình, hắn nói: “Thông qua xem xét của tôi, mấy năm nay có quá nhiều vấn đề tích tụ giữa mẹ chồng và con dâu. Độ khó hoà giải ở mức cao nên phí hoà giải là một trăm ngàn. Mọi người bàn bạc xem có chấp nhận hay không đi, bàn bạc xong thì gọi tôi.”

Nói xong, Giang Phong đẩy cửa bước ra.

Hắn đóng cửa, Hồ Kim Hoa không kiềm được, bà nổi đóa lên nhìn chằm chằm Lưu Liên: “Xem việc tốt cô làm kìa, một trăm ngàn phí hoà giải. Con trai tôi phải vất vả bao nhiêu năm mới tích góp được khoản tiền này đây hả?”

Lưu Liên nghe xong cũng nổi cơn thịnh nộ: “Cái gì cũng trách tôi hết, lẽ nào là vấn đề của riêng mình tôi à? Nếu bà có chút dáng vẻ của mẹ chồng thì chúng tôi có đến mức như ngày hôm nay không?”

Hồ Kim Hoa lập tức phản bác: “Trong mắt cô còn có mẹ chồng là tôi sao? Nếu cô cũng có dáng vẻ một cô con dâu, tôn trọng tôi một chút, chúng ta cũng không đến bước đường ngày hôm nay. Cũng may là thời đại này đấy, nếu là lúc trước thì loại con dâu như cô chắc chắn không có kết quả tốt đẹp đâu.”

Lưu Liên không chịu thua nói: “Hai bên phải tôn trọng nhau chứ, bà không tôn trọng tôi thì mắc gì tôi phải tôn trọng bà. Bà cũng biết đây là thời đại mới, đừng có ôm mấy cái tư tưởng phong kiến lạc hậu nữa, tôi không theo được đâu.”

Nhìn thấy hai người lại cãi nhau, gân xanh của Khang Bất Bình giật liên hồi, anh ta gằn giọng nói: “Hai người đừng cãi nhau nữa được không? Ở nhà cãi thì thôi đi, đến đây mà cũng cãi nhau, mất mặt không hả?”

Hồ Kim Hoa nhếch miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.

Lưu Liên liếc chồng một cái, nhìn xuyên qua kính mờ để nhìn đám người ngoài phòng chờ, sau đó thì cô im lặng không cãi nữa. Đây không phải nơi cãi nhau.

“Anh hết cách với hai người rồi, không cần bàn bạc nữa, anh lập tức ra ngoài nộp phí hoà giải, dù sao cái nhà này sớm muộn gì cũng tan vỡ.” Khang Bất Bình tức giận nói.

Hồ Kim Hoa nghĩ tới nghĩ lui, bà vẫn tiếc khoản tiền này nên vội nói: “Thôi đi, con làm việc vất vả ba năm cũng chưa chắc góp đủ số tiền này, đem đi nộp phí hoà giải thì phí lắm. Chúng ta quay về đi, nếu cô ta không muốn nhìn thấy mẹ thì mẹ về nhà dọn đồ, mẹ quay về quê nhà Quảng Đông sinh sống.”

Lưu Liên nghe xong muốn nổi cơn tam bành nhưng cuối cùng lại kìm nén lại.

Khang Bất Bình lắc đầu nói: “Mẹ, nhà ở quê đã bị dột nát, không thể ở được nữa. Mẹ một mình quay về sao con yên tâm đây? Chúng ta vẫn nên nộp phí đi, chỉ cần hai người hoà hợp, con có làm việc vất vả cũng không sao.”

Hồ Kim Hoa cũng biết một mình quay về quê Quảng Đông sống không được thực tế.

Dù sao Khang gia chuyển từ Quảng Đông đến Giang Tây sống cũng được mấy chục năm rồi, nhà ở quê quả thật không thể ở được nữa. Lúc ông nội với ba của Khang Bất Bình còn sống, lâu lâu về quê cũng đều ở nhà ông nội.

Từ khi ông nội và ba Khang Bất Bình lần lượt qua đời vì bệnh, nhà bọn họ hiếm khi về quê, lần gần nhất quay về là khi Khang Bất Bình kết hôn.

Lâu lâu về rồi ờ nhà ông nội thì còn được chứ ở lâu dài thì không ổn.

Lẽ nào buộc phải tiêu số tiền này sao?

Đều trách đứa con dâu phá gia, Hồ Kim Hoa càng nghĩ càng tức, càng nhìn càng ghét đứa con dâu Lưu Liên này.

Lưu Liên cũng rất tiếc số tiền này, cô cũng quy hết trách nhiệm lên mẹ chồng, cũng càng nhìn càng ghét mẹ chồng.

Khang Bất Bình cũng đau hết cả đầu, dù sao anh ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể nhờ Giang đại sư giúp đỡ, hi vọng buổi hoà giải của cậu ấy có thể phát huy tác dụng. Nếu không cái nhà này sớm muộn cũng bị vợ với mẹ phá cho tan nát.

Thế là anh ta không hỏi ý kiến hai người họ nữa, trực tiếp mở cửa kính, nói với Giang Phong – người đang ngồi trước máy tính: “Giang đại sư, chúng tôi bàn bạc xong rồi, mời cậu vào.”

Sau khi Giang Phong bước vào phòng hoà giải, Khang Bất Bình nói ra quyết định của mình: “Giang đại sư, chúng tôi chấp nhận hòa giải, không biết phải làm gì tiếp?”

Giang Phong gật đầu nói: “Quy tắc cũ, từng người một bước vào, bắt đầu từ bác Hồ đi!”

Nghe thế, hai vợ chồng Khang Bất Bình và Lưu Liên nhanh chóng đi ra ngoài đợi.

Sau khi bọn họ đi, Giang Phong nói với Hồ Kim Hoa: “Bác Hồ, theo những gì bác nói trước đây, có vẻ bác không vừa ý con dâu của mình. Bác chê chị ấy không biết đảm đương gia đình, gai mắt mọi thứ con dâu làm, có lẽ bác vốn có ý tốt, nhưng đứng ở góc độ của cháu, cháu cho rằng bác làm sai rồi.”

Hồ Kim Hoa không phục, nói: “Giang đại sư, cậu nói tôi sai ở đâu chứ?”

“Bác Hồ, tục ngữ từng nói: “Mười năm đầu nhìn mẹ chồng, mười năm sau nhìn con dâu”, có lẽ bác nghe qua câu này rồi nhỉ?

Giang Phong nhìn Hồ Kim Hoa, bình thản nói: “Mười năm đầu là lúc con dâu mới gặp khó khăn và cần sự giúp đỡ nhất. Chị ấy mới tới đây, lạ nước lạ cái, không có ai dựa dẫm, môi trường sống xung quanh với các mối quan hệ đều không giống trước. Chị ấy lần đầu làm vợ, lần đầu làm dâu, lần đầu làm mẹ, mọi thứ đều mới bắt đầu.

Lúc này, thân là mẹ chồng, bác nên thông cảm và bao dùng, cố gắng giúp đỡ con dâu hoà nhập với gia đình.

Ví dụ như thói quen ăn uống, nếu bác nấu không hợp với khẩu vị chị ấy, chị ấy lại không biết nấu nên đành đặt thức ăn, nác đừng quá hà khắc chuyện này.

Thử nghĩ theo cách khác, nếu con dâu bác là mẹ chồng, chị ấy toàn nấu món cay mà bác lại không ăn cay, bác bỏ ra chút tiền của mình để đặt món bên ngoài về ăn, chị ấy không trách bác phí tiền, trong lòng bác nghĩ thế nào?”

Hồ Kim Hoa im lặng, trong lòng ít nhiều cũng bị đả động. Dù sao bà ấy cũng nhiều năm làm dâu rồi mới thành mẹ chồng. Làm con dâu khổ thế nào bà ấy đều từng nếm qua.

Năm đó, lúc đau khổ, tủi thân nhất, bà đã thầm thề trong lòng, sau này sẽ không làm khó con dâu, không để con dâu của mình bị tủi thân.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận