Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 306: Tài Xế Già Triệt Để Tỉnh Ngộ

Tỉnh thành tỉnh Quý Châu.

Quán cơm địa phương nào đó.

Giang Phong giới thiệu:

"Cô ấy là người tỉnh thành tỉnh Quảng Tây, năm nay 32 tuổi..."

"Khoan đã!"

Lý Lập cắt ngang lời giới thiệu của Giang Phong:

"Năm nay tôi mới 29 tuổi, cô ấy vậy mà còn lớn hơn tôi 3 tuổi?"

Giang Phong cười, nói:

"Anh Lý, tục ngữ nói nữ lớn ba, ôm gạch vàng, chênh lệch hai ba tuổi hoàn toàn là điều không đáng kể, lúc nãy anh cũng đã nhìn thấy hình của cô ấy rồi, không khác gì với mấy cô gái chỉ mới hai mươi mấy tuổi cả."

Lý Lập gật đầu, nói:

"Nói cũng đúng, vậy thì ông mai Giang nói tiếp đi."

Thật ra sâu trong nội tâm của anh có chút vui mừng.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn thích chơi chung với mấy bạn gái hàng xóm lớn tuổi hơn mình, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với mấy em gái nhỏ tuổi suốt ngày đi theo sau mông mình.

Giang Phong tiếp tục giới thiệu:

"Cô ấy tốt nghiệp hệ chính quy, cao 1m64, là một người siêng năng, lương thiện, hiếu thuận với cha mẹ, giữ mình trong sạch, đến tận bây giờ vẫn chưa quen một người bạn trai nào.

Công việc của cô ấy giống như anh, cho nên tôi không nói nhiều về việc này nữa.

Cô ấy là con gái một, gia cảnh không tệ, có hai căn nhà ở tỉnh thành tỉnh Quảng Tây, có xe, cha mẹ đều có lương hưu."

Lý Lập nghe xong đôi mắt liền tỏa sáng. Trình độ, hài lòng. Chiều cao, hài lòng. Nghề nghiệp, hài lòng. Gia cảnh, hài lòng. Chưa từng quen bạn trai càng làm anh hài lòng hơn nữa.

Sau khi Giang Phong nói hết những điều tốt, giọng có hơi thay đổi một chút, nói:

"Anh Lý, những điều tôi vừa nói khi nãy đều là ưu điểm của cô ấy, còn một điều cuối cùng là ưu điểm hay khuyết điểm thì phải xem anh cảm thấy như thế nào rồi!"

Trọng điểm tới rồi, Lý Lập vui vẻ nói:

"Mời ông mai Giang nói."

Giang Phong nhấp một ngụm trà, nói:

"Cô ấy chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Khi đi chung với cô ấy, thói quen sinh hoạt của anh sẽ ảnh hưởng tới cô ấy, nhất định phải đồng bộ với cô ấy, nếu không anh sẽ phải khó chịu và cô ấy cũng thế, còn chẳng bằng không ở chung."

Lông mày Lý Lập hơi nhíu lại, hỏi:

"Ông mai Giang, tôi thường xuyên nghe nói tới chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này, nhưng mà tôi không hiểu rõ cho lắm, anh có thể nêu ra vài ví dụ được không?"

Giang Phong nói:

"Nói về bệnh thích sạch sẽ của cô ấy trước đi. Cô ấy cực kỳ thích sạch sẽ, ba ngày quét dọn sơ năm ngày tổng vệ sinh nhà cửa, chỉ cần có ánh nắng mặt trời, thì ngày nào cô ấy cũng có đồ cần phải phơi nắng.

Cô ấy cảm thấy tiền quá bẩn, cho nên xưa nay không trực tiếp đụng vào tiền, trước kia khi chưa thể dùng điện thoại để thanh toán, cô ấy đều đựng tiền vào trong bao thư, lúc lấy ra thì dùng khăn giấy cầm lấy.

Cô ấy rất ít khi đi ra ngoài ăn cơm, nếu như đó là bữa tiệc bắt buộc phải đi, vậy thì bộ dụng cụ ăn uống của cô ấy phải được dùng nước sôi rửa sạch vài lần, ghế ở bên ngoài có thể không ngồi, cô ấy chắc chắn sẽ không ngồi.

Hoa quả mua ở bên ngoài về phải dùng mấy thứ như bột soda, muối, nước sôi,...rửa sạch hết lần này tới lần khác mới có thể ăn.

Chén đũa ở trong nhà rửa xong phải đặt vào trong nồi diệt khuẩn hai tiếng đồng hồ, sau đó lại tiếp tục đặt vào trong tủ diệt khuẩn.

Đồ ăn nhất định phải được nấu tới mức như cháo. Cô ấy chưa từng đi nhuộm tóc, chưa từng ngồi xe buýt. Khi có khách tới nhà, thì cô ấy chắc chắn phải giặt chiếc ghế mà bọn họ đã ngồi qua.

Tóm lại, cuộc sống sẽ cực kỳ nhiều chi tiết."

Lý Lập nghe xong lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, cuộc sống như thế chẳng phải sẽ bị mệt chết sao?

Giang Phong nói tiếp:

"Kế tiếp là chứng cưỡng ép, chứng cưỡng ép của cô ấy thuộc loại nhẹ,

Ví dụ như việc phơi quần áo, bên trái là áo, bên phải là quần, chính giữa chắc chắn phải là đồ lót, mỗi một bộ quần áo đều phải được phơi nắng như thế, nếu không trong lòng cô ấy sẽ không thoải mái.

Ví dụ như việc sắp xếp giày ở trong nhà, mũi giày chắc chắn phải hướng về phía đông, mỗi một đôi đều phải xếp song song nhau, bắt buộc phải xếp theo chiều từ thấp tới cao, nếu có một đôi sai lệch, trong lòng sẽ thấy không vui.

Ví dụ như về việc đầu tóc, cách hai ngày cô ấy phải gội đầu một lần, đến ngày gội đầu thì dù cho đầu không hề dơ, dù cho có phải bận tới hơn nửa đêm, cô ấy cũng phải gội, nếu không sẽ cảm thấy ngứa ngáy cả người."

Lý Lập hít sâu một hơi, lắc đầu, nói:

"Ông mai Giang, thói quen sinh hoạt của tôi và cô ấy có sự khác biệt rất lớn, e là không thích hợp để sống cùng nhau!"

Giang Phong cười, nói:

"Thật ra, anh không cần phải cảm thấy áp lực, dù sao thì cô ấy sẽ tự làm hết tất cả mọi thứ, anh chỉ cần phối hợp với cô ấy một chút, đừng gây thêm phiền phức là được. Với lại, những món đồ qua tay cô ấy, bất kể là ăn hay dùng đều cực kỳ sạch sẽ, vệ sinh, đây chẳng phải là một chuyện rất tốt sao?"

Lý Lập cảm thấy cũng có lý, bảo anh cả ngày ở nhà quét cái này giặt cái kia, còn phải sống theo thói quen của cô ấy thì anh chắc chắn không làm được. Nhưng nếu như cô ấy tự làm, anh chỉ cần phối hợp một chút, không gây ra thêm phiền phức cho cô ấy, thì hình như cũng chẳng có gì là không được cả.

"Anh nói đúng, nhưng mà giữa chúng tôi vẫn còn có một vấn đề rất lớn phải giải quyết, đó chính là vấn đề về công việc.

Cô ấy làm việc ở tỉnh Quảng Tây, cách chỗ của tôi gần một ngàn cây số, dù tôi và cô ấy thật sự phù hợp với nhau, thì điều kiện cũng không cho phép ở cạnh nhau!"

Giang Phong nói:

"Vấn đề này không lớn, kinh tế của hai người đều không tệ, dù cho một người có từ bỏ công việc cũng không thành vấn đề gì cả, tôi tin cô ấy sẽ bằng lòng từ bỏ công việc vì anh.

Hay là tôi sắp xếp cho hai người gặp mặt, xem thử xem hai người có hợp ý với nhau không?"

Thấy hắn nói tới như thế, Lý Lập đúng thật là không còn lý do nào để từ chối cả, cho nên anh gật đầu, nói:

"Được, vậy thì gặp mặt một lần đi!"

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Lý Lập, Giang Phong liền hỏi thăm tình huống bản thân và gia đình anh, đồng thời cũng nói rõ cho anh biết tình huống bên gia đình của Mộc Tiểu Lam.

Ăn xong một bữa cơm, mục đích của Giang Phong cũng đã hoàn thành.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận