Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 567: Mẹ Nó, Thật Sự Là Sỉ Nhục Của Đàn Ông! (2)

Hoàng Nguyên Giáp tán đồng, nói: "Nếu như là loại tình huống này, đúng là không có lý gì mà không ly hôn cả. Hơn nữa, điều kiện của con gái ông cũng không tệ, không cần thiết phải bị bên kia khinh bỉ, ly hôn rồi tìm một người tốt hơn là được."

Tần Tư nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

"Vậy được rồi, tôi không quấy rầy anh Tần nữa!"

"Ừm, vậy chúng ta hẹn gặp sau."

Nhìn thấy cha mình cúp điện thoại, Tần Lộ nhịn không được hỏi: "Cha, là chú Hoàng gọi điện thoại tới?"

Tần Tư gật đầu nói: "Đúng vậy, lần trước lúc đánh bài với chú Hoàng của con, cha có nhắc tới chuyện của con. Chú Hoàng của con đúng là người nhiệt tình, biết một đại sư thần toán, nói là có thể giúp suy tính chuyện sinh con tiếp theo là trai hay là gái, đáng tiếc với tình huống này của con thì không cần đến nữa."

Nghe vậy, Tần Lộ thật vất vả mới hạ quyết tâm bỗng có chút dao động, nói cho cùng cô không phải là không muốn sinh con thứ tư. Nguyên nhân cô không muốn sinh chính là sợ đứa thứ tư vẫn là con gái, căn cứ theo tính tình của nhà chồng, đoán chừng sẽ bảo cô sinh thêm đứa thứ năm, cứ như vậy cô sẽ không dứt ra nổi.

Cuối cùng, vẫn là lý trí chiếm thế thượng phong, chuyện đã phát triển đến nước này, cuộc hôn nhân này cũng nên dừng lại rồi.

...

Hoàng gia.

Sau khi cha Hoàng gọi điện thoại xong, không khỏi tiếc hận mà lắc đầu, nói: "Đôi vợ chồng vốn dĩ rất xứng đôi, cũng bởi vì nhà trai trọng nam khinh nữ, cuối cùng đi đến tình trạng ly hôn, thật sự là đáng tiếc."

Giang Phong nói: "Huyện Bách Lương chúng là thật ra cũng là vùng có tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng. Mặc dù cháu sống ở trong hoàn cảnh kia, nhưng cháu luôn khịt mũi coi thường đối với loại tư tưởng trọng nam khinh nữ này. Nhưng mà không hiểu sao lại có rất nhiều người có loại tư tưởng này, hơn nữa phần lớn những người này đều không có đầu óc, dù có nói chuyện con trai con gái đều như nhau với bọn họ thì cũng như nói với cục đá mà thôi."

Cha Hoàng nói: "Những người có tư tưởng trọng nam khinh nữ đều là những gia tộc có quan niệm cũ."

Mẹ Hoàng có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Giang, cháu được khai sáng tư tưởng, chú dì cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng cháu nói chỗ của cháu cũng là nơi có tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng, vậy cha mẹ cháu có tư tưởng trọng nam khinh nữ hay không?"

Giang Phong cười nói: "Dì Hoàng yên tâm, tư tưởng của cha mẹ cháu rất thoáng, bên trong ba anh chị em chúng cháu, cháu là người được cha mẹ yêu thương nhất, sau đó là chị gái, cuối cùng mới là anh cả. Đừng nói đến việc cháu và Vi Vi chắc chắn sẽ có con, cho dù không sinh con thì cũng không sao cả, cha mẹ cháu cũng sẽ không cưỡng cầu."

Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Giang Phong, mẹ Hoàng như trút được gánh nặng nói: "Tiểu Giang nói thế thì dì an tâm rồi!"

...

Đế Đô.

Tại một nơi được căn phòng nghiêm ngặt, có mấy bàn tiệc rượu.

Đây là một hiện trường hôn lễ vô cùng khiêm tốn, địa điểm cử hành hôn lễ được bố trí vô cùng đơn giản, chỉ dán mấy cái hỷ chữ, khách cũng chỉ mời mấy người, những người còn lại đều là anh em ruột thịt của hai nhà.

Chú rể và cô dâu của hôn lễ này không phải người nào khác, chính là hai con ông cháu cha Tưởng Quý Đông và Mạnh Thu Nguyệt.

Những vị khách may mắn tới tham gia hôn lễ này đều có thân phận bất phàm, mặc dù đều không phải là lãnh đạo đương nhiệm, nhưng trước khi bọn họ về hưu, thấp nhất đều là lãnh đạo cấp 'Thiếu mục'.

Lúc này, hai người rất có mặt mũi tại Đế Đô là Tưởng Quý Đông và Mạnh Thu Nguyệt lại giống như là hai con rối, mặc người bài bố.

Sau khi dày vò hơn ba giờ, buổi hôn lễ tra tấn người này cuối cùng cũng kết thúc, Tưởng Quý Đông và Mạnh Thu Nguyệt được đưa vào phòng cưới của bọn họ.

Phòng cưới của bọn họ đương nhiên không phải ở chỗ được canh gác nghiêm ngặt này, mà nằm ở chỗ khác.

Chờ trở lại phòng tân hôn, lúc chỉ còn lại hai người, Mạnh Thu Nguyệt lẫm liệt hướng về phía ghế sô pha, liếc nhìn Tưởng Quý Đông, hỏi: "Ban đêm anh ngủ phòng ngủ khách, tôi ngủ phòng ngủ chính, có vấn đề gì không?"

"Có vấn đề."

"Có vấn đề gì?"

Tưởng Quý Đông khẽ nói: "Dựa vào đâu mà cô ngủ phòng ngủ chính, còn tôi lại phải ngủ phòng khách?"

Hai tay Mạnh Thu Nguyệt ôm ngực, cười lạnh nói: "Dựa vào việc tôi đai đen Taekwondo!"

Sắc mặt của Tưởng Quý Đông đen lại, con hổ cái này thật sự là khinh người quá đáng, hắn ngẩng đầu, nói: "Cô cho rằng tôi sợ cô? Đêm nay mặc kệ cô ngủ chỗ nào thì tôi cũng phải ngủ phòng ngủ chính."

Đây là đấu tranh chủ quyền, tuyệt đối không thể nhượng bộ.

Mạnh Thu Nguyệt bỗng đứng lên, dọa cho Tưởng Quý Đông lui về phía sau một bước. Cô khinh thường nói: "Nếu như anh không muốn ngày mai sưng mặt sưng mũi gặp khách thì cứ việc đi theo."

Cô vừa nói chuyện vừa thản nhiên đi về phía phòng ngủ chính, không để Tưởng Quý Đông vào mắt chút nào.

"Mẹ nó, thật sự là sỉ nhục của đàn ông!"

Trong lòng Tưởng Quý Đông điên cuồng gào thét, nhưng chân lại như đóng ở trên mặt đất, động cũng không dám động. Bởi vì hắn biết rõ một khi theo sau, con hổ cái này thật sự sẽ ra tay đánh hắn.

Hắn đưa mắt nhìn Mạnh Thu Nguyệt tiến vào phòng ngủ chính rồi cửa đóng lại. Tưởng Quý Đông cũng không nhịn được nữa, móc ra điện thoại ra gọi cho Giang đại sư, trong lòng nảy sinh ý định ác độc: "Mạnh Thu Nguyệt, cô cứ chờ đó, chờ Giang đại sư xuất mã giải quyết vấn đề giữa chúng ta. Ông đây không làm cho cô mở miệng gọi ba ba thì coi như tôi thua!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận