Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 470: Trâu Già Gặm Cỏ Non

Thủ đô.

Tại nhà ăn của một trường đại học 985 nào đó.

Nghe xong lời của Lưu Ức Tài, Giang Phong khẽ mỉm cười, sau đó mới giới thiệu chi tiết về thông tin của Bùi Dĩnh: “Giáo sư Lưu, vị phú hào mỹ nữ tôi giới thiệu cho anh đây cũng giống như anh vậy, đều là thiên tài thật sự.”

Lưu Ức Tài không nhịn được xen vào: “Giang đại sư, tôi cũng không phải thiên tài, nhiều lắm chỉ là tương đối có hứng thú với toàn học mà thôi.”

Giang Phong cười ha ha: “Giáo sư Lưu không cần phải khiêm tốn như vậy, gần 21 tuổi đã giải quyết được vấn đề toán học nan giải cấp toàn cầu, phỏng đoán Sittapan, nếu như anh không tính là thiên tài, vậy trên đời này cũng không có mấy người có thể được gọi là thiên tài!”

Lưu Ức Tài thật sự không cảm thấy mình là thiên tài, có điều hắn cũng không phản bác lời Giang Phong nói nữa.

Dù sao thì từ khi nhà logic gia toán học Sittapan đưa ra suy đoán này từ trước thập kỷ 90 thế kỉ trước, vô số nhà số học đã đau đầu mất vài chục năm.

Giang Phong tiếp tục giới thiệu: “Cô ấy cũng là một thiên tài, lúc còn đi học đều cực kỳ ưu tú trong mọi môn học, ưu tú đến mức đại học Havard, Yale và Standford đều gửi thư mời cô ấy đến học.

Có điều, cuối cùng cô ấy lựa chọn MIT.

Bởi vì vượt cấp nhiều, trước năm 20 tuổi cô ấy đã hoàn thành chương trình học ở MIT, đồng thời lấy được ba học vị: Cử nhân khoa học máy tính, cử nhân kinh tế học, thạc sĩ công trình điện tử và khoa học máy tính.”

Lưu Ức Tài nghe đến đây cũng không khỏi âm thầm thán phục, đây quả thật là rất lợi hại.

“Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy làm việc cho một công ty trưng cầu ý kiến quản lý toàn cầu, nhưng được không bao lâu thì lại chuyển sang chỗ khác, cứ như vậy nhảy qua vài công ty, cuối cùng tới thung lũng Silicon gia nhập vào một quỹ ngân sách đầu tư mạo hiểm.

Năm 2009, ông chủ của Alibaba, Jack Ma, từng dùng cách của Lưu Bị, mời người ba lần, cuối cùng thành công mời cô ấy vào quản lý một quỹ ngân sách nào đó của tập đoàn.

Mà cô ấy cũng không khiến cho Jack Ma thất vọng, sau khi tiếp quản quỹ ngân sách, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã làm ra thành tích cực kỳ huy hoàng, được vinh danh thành “Thương nhân đằng sau ông chủ Mã”, “Buffett phiên bản nữ nội địa”, giá trị bản thân của cô ấy cũng lên như diều gặp gió, đạt tới cấp bậc trăm tỷ.”

Nói tới đây, Giang Phong cảm thán một câu: “Thiên tài chính là thiên tài, vị mỹ nữ tỷ tỷ này tuổi cũng còn trẻ mà đã làm ra thành tích khiến người người chú ý trong vòng tài chính.”

Lưu Ức Tài cũng tán dương: “Đúng là khăn trùm không nhường mày râu mà!”

“Thiên tài đều có điểm giống nhau, cô ấy cũng giống như anh, đều là người tận tụy, điểm khác biệt là anh chú tâm vào nghiên cứu trong lĩnh vực toán học, cô ấy thì chú tâm nghiên cứu trong lĩnh vực tài chính.”

Giang Phong nói tiếp: “Con người một khi quá chuyên tâm vào một lĩnh vực nào đó, những phương diện khác tự nhiên sẽ khó mà quan tâm được, cho nên, vị mỹ nữ tỷ tỷ này cũng giống như giáo sư Lưu đây, ở phương diện tình cảm cũng trống rỗng.”

Đối với cái này, Lưu Ức Tài tự nhiên là vô cùng đồng cảm, năm đó hắn 21 tuổi giải được nan đề toán học đẳng cấp thế giới, phỏng đoán Sittapan, ngoại trừ chút sáng suốt then chốt lóe lên lúc đó, thì hiểu biết sâu rộng về toán học từ trước ắt cũng không thể thiếu.

Mà hiểu biết của hắn về toán học cũng không phải là tự nhiên mà có, đó là thành quả nghiên cứu mười năm mất ăn mất ngủ của hắn, dần dần mới tích lũy thành kiến thức sâu rộng như vậy được.

Tóm lại, khái quát trong một câu: Không ai là bỗng dưng thành công, thành công cũng không phải chỉ là may mắn.

Lưu Ức Tài có mục tiêu rõ ràng, sau khi đưa ra quyết định cũng không do dự quá nhiều, trực tiếp bày tỏ thái độ: “Giang đại sư, mỹ nữ tỷ tỷ cậu giới thiệu cho tôi này thật sự phù hợp với điều kiện của tôi, tiếp đó tôi cần làm như thế nào, mong cậu hãy chỉ rõ.”

Giang Phong hỏi: “Giáo sư Lưu, gần đây anh có thời gian rảnh nào không?”

Lưu Ức Tài đáp: “Thời gian của tôi cũng tương đối linh hoạt, chỉ cần Giang đại sư có thể nói trước với tôi, thì tôi cơ bản đều có thể rút thời gian ra được.”

Giang Phong gật đầu: “Vậy thì được, tiếp sau đó tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, thời gian gặp mặt thì sau khi thương lượng xong với bên kia, tôi sẽ báo lại cho anh sau.”

Lưu Ức Tài đáp: “Được, không thành vấn đề.”

Tiếp đó, Giang Phong liền bắt đầu hỏi về bản thân Lưu Ức Tài.

Mặc dù mọi thông tin hắn đều đã có cả, nhưng vẫn phải làm cho đủ quy trình để che giấu.

Chờ có gần đủ thông tin rồi, hai người lại trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, sau đó Giang Phong mới tạm biệt rời đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận