Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 477: Đại Lão Giới Toán Học Và Đại Lão Giới Tài Chính (2)

Tiếp đó, hai người vượt qua giới hạn chuyên môn của mình, lấy chủ đề đại lão Simmons trò chuyện, nói về nghiên cứu toán học, nói về đầu tư tài chính, một hồi anh nghe tôi nói, một hồi tôi nghe anh nói.

Trong lúc đó, người phục vụ cũng dần dần bưng thức ăn lên, sau khi người phục vụ rời đi, hai người lại vừa ăn vừa trò chuyện, hai người anh một câu, tôi một câu, khá ăn ý.

Bữa cơm này ăn đến khoảng bảy rưỡi tối mới tan cuộc.

Trước khi đi, Giang Phong mỉm cười nói: “Giáo sư Lưu, Bùi tổng, tiếp theo hai người cứ đi hẹn hò đi, tôi không quấy rầy hai người nữa, có tình huống gì thì cứ gọi điện cho tôi là được.”

Nếu như là nam nữ trẻ tuổi nghe thấy lời này của Giang Phong, sợ rằng sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng, có điều Lưu Ức Tài và Bùi Dĩnh đều đã là người trung niên thành thục, nghe như vậy cũng chỉ nhìn nhau cười một tiếng.

Lưu Ức Tài gật đầu cười nói: “Được, hôm nay Giang đại sư vất vả rồi!”

“Không có, vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại!”

“Được, hẹn gặp lại, Giang đại sư!”

Chờ Giang Phong lái xe rời đi rồi, Lưu Ức Tài nhìn về phía Bùi Dĩnh, cười hỏi: “Bùi tổng, tiếp theo đây, chị muốn đi dạo phố, đi xem phim, hay là tìm một quán bar yên tĩnh ngồi đây?”

Bùi Dĩnh liếc mắt nhìn hắn, hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Trước hết đi dạo phố đi, tiêu hóa xong đã rồi lại chọn sau.”

“Được, vậy chúng ta đến Tam Lý Truân dạo chơi được chứ?”

“Ừm, được!”

...

Tám giờ tối.

Hương Giang.

Hiệu trưởng Cổ đang ngồi trong thư phòng trầm ngâm suy tư.

Ngày mai hắn sẽ phải bay tới Thủ đô, sau khi công tác ở đó xong, hắn sẽ tham gia buổi xem mắt đầu tiên trong đời, và hẳn cũng là buổi xem mắt cuối cùng, hắn có cảm giác, lần này, tám chín phần mười hắn sẽ có thể tạm biệt độc thân.

Hắn năm nay 53 tuổi, lúc còn trẻ chỉ từng kết giao có hai người bạn gái.

Người bạn gái đầu tiên, dùng lời người trẻ, chính là một tra nữ điển hình.

Khi đó Hiệu trưởng Cổ tuổi nhỏ vô tri, lại bị bầu không khí xã hội ở Hương Giang ảnh hưởng, thích sự tiêu sái của Cổ Hoặc Tử Khoái, cả ngày dính với đám bạn lưu manh. Sau đó hắn còn không biết trời cao đất rộng làm ra một chuyện suýt chút nữa đã hủy hoại cả đời của hắn, đó chính là tham dự nhóm cướp “Khứ lực”.

Kết quả, nhóm cướp “Khứ lực” gặp phải cảnh sát, đám bạn lưu manh kia của hắn chạy hết, chỉ còn một mình Hiệu trưởng Cổ được giao nhiệm vụ canh chừng bị bắt, lúc ấy, lấy nghĩa khí làm đầu, hắn không khai ra gì cả.

Lúc ngồi tù, đám bạn lưu manh cũng có đến thăm hắn, hiệu trưởng Cổ liền nhờ đối phương chăm sóc bạn gái hắn thật tốt.

Người bạn lưu manh kia sảng khoái đáp ứng, sau đó thì chăm sóc bạn gái của Hiệu trưởng Cổ lên cả trên giường.

Lúc Hiệu trưởng Cổ nhận được tin tức thì phẫn nộ đến đánh mất lý trí, ở trong tù suốt ngày đi tìm người đánh nhau, cứ như vậy kéo dài thời hạn thi hành án lên 22 tháng.

Người bạn gái thứ hai thì là người bạn gái duy nhất Hiệu trưởng Cổ từng công khai thừa nhận.

Cô gái hiền lành này ở cùng hắn bảy năm, theo hắn từ lúc không có tiếng tăm gì đến lúc có chút danh tiếng, kết qua lúc sự nghiệp đang khởi sắc thì chuyện hắn từng ngồi tù cuối cùng cũng bị lộ ra.

Sau đó, sự nghiệp rớt xuống ngàn trượng, trở thành người bị mọi người phỉ báng.

Ngay lúc hắn đang ở vị trí thấp nhất, người bạn gái này vẫn không rời bỏ hắn, thậm chí còn vì hắn mà từ bỏ rất nhiều cơ hội, đối với hắn có thể nói là tình thâm ý trọng.

Chỉ tiếc, hai người cuối cùng vẫn là hữu duyên vô phận, sau khi ở cùng nhau bảy năm vẫn không thoát khỏi kết cục chia tay.

Bây giờ mắt thấy đã sắp tham gia xem mắt, có lẽ không lâu sau hắn sẽ cùng người khác đi vào lễ đường, Hiệu trưởng Cổ lại nhớ lại từng chi tiết năm đó, bỗng nhiên muốn gọi điện thoại cho người bạn gái cũ đã cùng hắn bảy năm, Hoàng Kỷ Thiến.

Sau khi nghĩ thông suốt, Hiệu trưởng Cổ cũng không do dự nữa, lấy điện thoại ra, ấn vào số điện thoại mà đã rất nhiều năm rồi hắn chưa từng động vào.

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói ngập ngừng vang lên: “Anh Cổ?”

Nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, Hiệu trưởng Cổ cảm xúc chập trùng đáp lại: “Là tôi!”

Giờ phút này, trong lòng Hoàng Kỷ Thiến cũng không thể nào bình tĩnh trở lại, người bạn trai mối tình đầu này có ảnh hưởng lớn bao nhiêu tới cô, sợ rằng chỉ có chính bản thân cô biết.

Dù sao thì sau khi chia tay với người bạn trai mối tình đầu này, cô cũng không nói chuyện yêu đương lần nào nữa.

“Sao anh lại gọi điện cho em, có chuyện gì không?” Hoàng Kỷ Thiến hỏi.

Hiệu trưởng Cổ nói: “Tối nay anh gọi điện cho em là muốn nói với em một tiếng, ngày mai anh sẽ tham gia một buổi xem mắt, có lẽ là không bao lâu nữa, anh sẽ tạm biệt cuộc sống độc thân!”

Hoàng Kỷ Thiến nghe vậy thì chấn động trong lòng, kinh ngạc nói: “Anh muốn đi xem mắt?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận