Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1223: Chặt Đứt Đường Công Danh Như Giết Cha Giết Mẹ (3)

Người đàn ông trung niên là người địa phương, những chuyện như này ông cũng đã làm không ít, bộ dáng cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn kia của ông ta nhìn thật ra cũng rất doạ người.

Nhưng mà, ông ta vừa định tiếp tục náo, kết quả chạm phải ánh mắt sắc như dao kia của Trần Đại Cường, liền lập tức im bặt, không dám hó hé gì thêm.

Cậu thanh niên vừa mới ra tay trước, đã chiếm chút lợi lộc, cũng coi như xả được chút giận dữ, cộng thêm lời thuyết phục của Trần Đại Cường, liền xin bà cụ năm đồng tiền mặt rồi ném thẳng vào mặt người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông trung niên không chiếm được tiện nghi, trong lòng rất không cam tâm, nhưng ông ta nhìn cậu thanh niên, lại nhìn Trần Đại Cường cả ánh mắt lẫn thân thể hoàn toàn không giống người bình thường bên cạnh, cuối cùng cũng không dám nói gì, cúi đầu nhặt năm đồng tiền từ dưới đất lên, sau đó trầm mặt lên xe xích lô của mình rời đi.

Cậu thanh niên thấy người đàn ông trung niên lái xe đi rồi, lúc này mới có chút nguôi giận, nói: “Loại người này thật sự là thích ăn đòn, sớm muộn gì cũng có một ngày bị người ta đánh chết.”

Trần Đại Cường cũng phụ hoạ: “Hay đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày được chứ, loại người này sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi, không có việc gì nữa thì cậu tranh thủ cùng bà về nhà đi!”

Cậu thanh niên gật đầu nói: “Cảm ơn người anh em, nếu như không phải anh ở chỗ này, tên hỗn đản kia cũng không dễ dàng chịu để yên như vậy.”

Trần Đại Cường cười: “Không có gì.”

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, sau đó ai về nhà nấy.

Lúc này, Trần Đại Cường đã mang theo hành lí lên lầu.

Trước khi gõ cửa, tâm tình Trần Đại Cường cũng không nhịn được mà hơi kích động, sau khi hắn tốt nghiệp trung học liền chọn đi làm lính, vừa đi đã hơn năm năm trôi qua.

Trong mấy năm cuộc sống quân đội này, hắn thật ra có thể về nhà nghỉ ngơi, hắn làm bộ đội biên phòng, mỗi kì nghỉ cũng không ngắn. Nhưng hắn còn trẻ, mỗi lần đến phiên hắn được về nhà nghỉ, hắn đều nhường cơ hội này cho những chiến hữu khác đã có vợ con.

Điều này dẫn đến suốt năm năm qua, Trần Đại Cường chưa một lần nào trở về nhà.

Cũng may, thời đại này khoa học công nghệ phát triển, người mặc dù không trở về, nhưng được sự phê duyệt của lãnh đạo, hắn vẫn có thể gọi video vài lần với cha mẹ mình, số lần gọi điện cũng ngày càng nhiều.

Hơn nữa, Trần Đại Cường lại không phải con một, cho nên cha mẹ hắn cũng không đến mức quá cô đơn.

“Cộc cộc cộc!” Trần Đại Cường gõ cửa nhà mình.

Rất nhanh sau đó, cửa mở ra, khuôn mặt của mẹ hắn xuất hiện trước mặt hắn.

“Mẹ, con về rồi đây!”

Nhìn thấy con trai lớn đột nhiên xuất hiện ở crwa nhà, Trần mẫu thật sự là vừa mừng vừa sợ, đôi mắt nhanh chóng bị bịt một tầng sương mù, bà vừa cười vừa mắng: “Thằng nhóc thúi này, trở về cũng không gọi điện thoại báo trước.”

Trần Đại Cường đôi mắt cũng có chút ướt át, hắn tựa vào một bên cửa, nhếch miệng cười: “Hì hì, đây không phải là muốn cho mọi người một bất ngờ sao, cha của con đâu, lại ra ngoài tìm người đánh cờ sao?”

Trần mẫu nhận lấy vali trong tay con trai, càm ràm: “Ông ấy ngoại trừ suốt ngày tìm người đánh cờ ra thì còn có thể làm cái gì?”

Trần Đại Cường thay dép trong nhà, cười nói: “Mẹ, cha con cũng chỉ có sở thích này mà, dù sao thì không ảnh hưởng đến công việc là được, hơn nữa, đánh cờ còn có thể hoạt động trí óc, rất tốt.”

“Đừng nói tới ông ấy nữa!” Trần mẫu chốt một câu, sau đó chuyển chủ đề hỏi: “A Cường, lần này con trở về là nghỉ bao nhiêu ngày vậy?”

Trần Đại Cường ngồi xuống ghế sofa, đáp: “Lần này con nghỉ một tháng.”

“A Cường, bộ đội biên phòng bọn con mỗi năm không phải có 40 ngày nghỉ sao? Con đã hơn năm năm không về rồi, khó khăn lắm mới có một lần trở về được, sao không trực tiếp nghỉ đủ 40 ngày đi?”

“Con chỉ là trở về thăm hai người chút mà thôi, một tháng là đủ rồi!”

Trần mẫu cất vali xong, trầm ngâm nói: “Thời gian một tháng có hơi ngắn thật, nhưng nếu như nắm chắc, hẳn là cũng đủ rồi!”

Trần Đại Cường khó hiểu nói: “Mẹ, tại sao con cảm thấy trong lời mẹ như có hàm ý gì vậy?”

Trần Mẫu đáp: “A Cường, trước đó mẹ không phải đã nói với con qua điện thoại rồi sao, huyện chúng ta có một người đại sư mai mối cực kì lợi hại, chừng nào con trở về thăm người thân thì sẽ mời đại sư mai mối này tới giới thiệu cho con đối tượng, nếu không để con tự tìm như vậy thì ngày tháng năm nào mới có thể tìm được đối tượng chứ?”

Trần Đại Cường tò mò hỏi: “Mẹ, vị đại sư mai mối trước đó mẹ nói với con thật sự thần kì như vậy sao? Liệu có phải là người ta đồn thổi lên vậy thôi không?”

Nhắc tới chuyện này, Trần mẫu lập tức thao thao bất tuyệt nói: “Sao có thể là thổi phồng lên được, mẹ đã nói với con rồi, Giang đại sư người ta… Như vậy rồi như vậy…”

Rất hiển nhiên, Trần mẫu vẫn luôn để ý tới tin tức của người đồng hương Giang đại sư này, chỉ trong vòng ngắn ngủi mấy phút đã nói hết toàn bộ lí lịch làm mai mối công khai của Giang đại sư một lần.

Cuối cùng, bà mới nói: “Những lời mẹ vừa nói này đều là thông tin đã được xác thực ở trên mạng, hơn nữa, tiểu khu chúng ta cũng có người ở cùng thôn với Giang đại sư, bọn họ đều đã khẳng định tính chân thực của những tin tức này.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận