Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 233: Hoàn Toàn Không Ngờ Đến

Đêm giao thừa.

Tỉnh Quảng Tây.

Ở một khu dân cư nọ, một gia đình ba người đang ăn bữa cơm đêm giao thừa.

Đôi vợ chồng già rất hạnh phúc, đây là lần đầu tiên con trai Chương Bình của họ có thời gian rảnh để ăn bữa cơm đêm giao thừa với họ kể từ khi bắt đầu đi làm.

Chương mẫu vừa gắp rau cho con trai vừa hỏi: "Ngày mai con có phải đi trực không?"

Chương Bình vừa gặm khúc xương to vừa trả lời: “Phải đi trực ạ, hôm nay có thể trở về ăn bữa cơm giao thừa đã là tốt lắm rồi!”

Chương mẫu không khỏi thở dài: “Thật sự hối hận vì lúc đầu đã để cho con học y, đặc biệt là con, một đứa con trai lại tự chọn chuyên ngành sản phụ khoa, bây giờ đi làm bận rộn mấy ngày không gặp được ai, bản chất công việc lại bị các cô gái không ưa, cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao! "

Chương Bình cười lạnh nói: "Mẹ, mẹ cũng không cần quá lo lắng, con đây vẫn còn trẻ mà!"

Chương mẫu liếc hắn một cái, "Còn trẻ cái gì mà trẻ, đợi một lát sau khi đến 0 giờ sáng là con đã 33 tuổi (tuổi ta) rồi, hồi lúc cha con 33 tuổi thì con đã học tiểu học rồi. Bây giờ con dành cả ngày trong bệnh viện, căn bản là con không có thời gian để gặp gỡ các cô gái bên ngoài, hay là con thử theo đuổi những đồng nghiệp nữ của con đi? "

Chương Bình lắc đầu và nói: "Các đồng nghiệp nữ của con không ai phù hợp với mục tiêu của con cả."

Chương phụ nãy giờ vẫn im lặng, bỗng hừ một tiếng: "Chỉ e rằng là bởi vì đồng nghiệp nữ của con không thèm thích con?"

Chương Bình bị nói đến nỗi sững sờ không nói nên lời.

Kể từ khi Chương Bình trở thành bác sĩ sản phụ khoa, Chương phụ đã đối xử với anh ta không ra gì.

Không có cách nào, không so đo cũng không có hại gì, Chương phụ có biết con trai của một người bạn cũng làm bác sĩ, nhưng người ta lại là bác sĩ nhi khoa rất nổi tiếng, thường xuyên có hàng xóm đem theo hoa quả và bế con để tận cửa để khám.

Mặc dù trong nhà thường không yên tĩnh, nhưng khi bạn của Chương phụ cứ hễ nói về con trai mình, thì giọng điệu của ông ấy đều đầy tự hào.

Còn Chương phụ mặc dù cũng có con trai làm bác sĩ, nhưng là bác sĩ sản phụ khoa không nổi tiếng, nói đúng ra thì bác sĩ sản phụ khoa này nhà nào cũng dùng được, nhưng ai cũng không được ngẩng đầu nhìn xuống, có con dâu nhà ai đi sinh con mà lại tìm một bác sĩ nam quen thuộc chứ?”

Thấy con trai im lặng, Chương mẫu thì thầm: “Con trai, hay là chúng ta đi coi mắt đi? Mẹ nghe nói ở nhà ga bên đó có một công ty mai mối, và những người mai mối ở đó rất lợi hại, còn làm mai giúp cho đại minh tinh Tiêu Mẫn nữa đó!”

Chương Bình rất ngạc nhiên và nói: “Làm mai cho người nổi tiếng sao? Công ty mai mối nào mà lại lợi hại như vậy?"

Chương mẫu nói: “Cụ thể như thế nào mẹ cũng không rõ lắm, hay là sang năm mẹ sẽ tìm người tìm hiểu thử, nếu thấy phù hợp thì nhờ làm mai cho con, năm sau nhất định phải lo cho xong chuyện hôn sự của con, nếu không thì cứ kéo dài từ năm này sang năm nọ sao mà được!”

Mặc dù Chương Bình không vội kết hôn, nhưng anh ấy không muốn làm trái ý nguyện của mẹ mình, vì vậy anh ấy gật đầu và nói: "Được rồi, mẹ cứ tính đi!"



Thôn Long Sơn.

0 giờ sáng, nhà nào cũng bắt đầu đốt pháo hoa, đây cũng là thời điểm trong thôn náo nhiệt nhất vào mỗi năm, pháo hoa đủ màu sắc không ngừng nở rộ trên bầu trời, cảnh đẹp đó người thành phố chỉ có xem trên tivi mới có thể thấy được.

Tại thời điểm này, sự khác biệt giữa những bệnh nhân ám ảnh xã hội với những người mọt sách dần lộ ra, các cô cậu mọt sách cơ bản là sao chép và dán một vài lời chúc mừng năm mới vào một vài nhóm WeChat mà họ thường trò chuyện, cũng là ok rồi!

Còn những bệnh nhân ám ảnh xã hội đó thực sự bận tối mày tối mặt.

Giang Phong cũng bận rộn với công việc, tất cả các cặp đôi đã được hắn kết duyên đều gửi cho hắn lời chúc mừng năm mới, tất nhiên, hắn phải trả lời từng người một, đồng thời hắn cũng phải trò chuyện với Hoàng Linh Vi và thỉnh thoảng quay một số video pháo hoa đẹp gửi cho cô ấy.

Việc bắn pháo hoa là vào nửa tiếng trước.

Nửa giờ sau, hầu hết pháo hoa của người ta đều đã được đốt gần hết, chỉ có những gia đình có gia thế khủng là vẫn còn đốt.

Sau khi Giang Phong trả lời tin nhắn xong, lại nói chuyện phiếm với Hoàng Linh Vi đến hai ba giờ sáng mới chúc nhau ngủ ngon và nghỉ ngơi.



Trong nháy mắt, thời gian đã đến ngày mùng năm tháng giêng âm lịch.

Sau khi ăn sáng xong, gia đình năm người của Giang Phong, gia đình ba người của chú hắn và bà nội, chín người, hai chiếc xe hơi lên đường đến thành phố Thâm Quyến để đi dự đám cưới của anh họ Thôi Viễn.

Chiếc Volvo xc90 của Giang Phong là một chiếc xe bảy chỗ sang trọng, một mặt ngồi rất thoải mái, mặt khác rất tiện cho nhiều người trò chuyện, vì vậy, ngoại trừ gia đình năm người của Giang Phong, bà nội cùng em họ Giang Vũ cũng đi xe của Giang Phong.

Chú thím út cùng đi một chiếc xe.

Mặc dù gia đình cô sống ở thành phố Thâm Quyến, nhưng bởi vì mối quan hệ của dượng với bên này khá là xa cách, cho nên không ai ở trong nhà họ Giang từng đến nhà cô, ngoại trừ Giang Phong với chú út.

Thậm chí, đây còn là lần đầu tiên bà nội và Giang mẫu đi ra tỉnh khác.

Trên đường đi, bà nội không khỏi hỏi: “Bà nghe nói thành phố Thâm Quyến hơn 40 năm trước chỉ là một làng chài nhỏ phải không?”

Giang Tuyết đang ngồi cùng hàng với bà, gật đầu và mỉm cười nói: "Đúng vậy, thành phố Thâm Quyến khi đó chỉ là một làng chài nhỏ mà thôi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận