Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 305: Ai, Thật Thơm! (2)

Lý Lập liên tục gật đầu, nói:

"Bà mối Giang nói rất đúng, lúc đó tôi thật sự không thể không tiếp tục nói chuyện với cô ta, sau khi nói tiếp mười mấy phút tôi mới tìm được lý do để rời đi.

Sau khi trải qua buổi ra mắt không vui vẻ gì đó, tôi mới phản cảm đối với việc ra mắt như thế."

"Anh Lý, người làm nghề bà mối này thật ra rất khác biệt, trong thị trường ra mắt này, bà mối nghiệp dư có thể nói là chiếm cứ tới nửa thị trường. Mà trong nghề mai mối này, có rất nhiều bà mối vì tiền mà tác hợp lung tung, hoàn toàn không quan tâm tới việc hai bên có thích hợp để đi tới cuối cùng cùng nhau hay không, sau khi kết hôn có hạnh phúc hay không."

Giang Phong nhấp một ngụm trà, nêu ra ví dụ:

"Tôi đọc được một câu chuyện cười thời xưa như thế này:

Có một thiếu nữ một mắt và một thanh niên què, hai người bọn họ lần lượt tìm tới bà mối, năn nỉ bà mối giúp bọn họ tìm đối tượng, bà mối nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng dứt khoát ghép bọn họ lại với nhau.

Vì thế, bà ấy nghĩ ra một biện pháp để có thể lừa cả hai bên.

Đầu tiên, bà ấy dặn với thiếu nữ một mắt kia rằng, khi gặp mặt nhớ phải rụt rè, giơ quạt lên che mặt, chỉ để lộ ra một bên mắt.

Tiếp đó, bà ấy lại thương lượng với thanh niên què kia, để anh ta cưỡi ngựa đi ngang qua cửa nhà gái (Ở cổ đại, chưa kết hôn thì không thể gặp mặt trực tiếp).

Kết quả buổi gặp mặt của hai người diễn ra vô cùng thuận lợi, chàng có tình, thiếp có ý.

Trước khi đính hôn, cuối cùng bà mối nói trước mặt hai người rằng: Ba người chúng ta đã biết rõ được mặt mũi của đối phương rồi, sau này không được than vãn gì nữa!

Lúc đó, hai người kia chẳng có suy nghĩ gì khác về lời của bà mối cả, chỉ biết đối phương là một anh chàng tiêu sái, một cô gái dịu dàng, xinh đẹp. Đến tận ngày thành hôn, bọn họ mới biết rằng mình bị lừa, thế là nhà trai tới tìm bà mối hỏi cho ra lẽ, lúc đó bà mối lại nói: Lúc đó chẳng phải cậu còn nói với tôi rằng, nhà gái có con mắt tinh đời cho nên mới nhìn trúng cậu sao, tại sao bây giờ lại trách tôi?"

Con mắt tinh đời...

Nhìn trúng..."

Giang Phong kể xong câu chuyện cười kia, thở dài, nói:

"Bởi vì có quá nhiều bà mối như thế, cho nên mới dẫn tới việc ra mắt càng ngày càng không đáng tin cậy, làm cho rất nhiều người đã tham gia qua việc ra mắt đều cực kỳ phản cảm với việc đó."

Lý Lập nghe xong thì không ngừng gật đầu, Giang Phong nói rất đúng ý anh.

Lúc này, những món ăn mà Lý Lập chọn lần lượt được dọn ra, tất cả đều là những món đặc sản ở tỉnh thành tỉnh Quý Châu, có canh chua cá, gà sốt cay và rau diếp cá xào thịt sấy khô.

Mỗi một lần món ăn được đưa lên, Lý Lập đều giới thiệu cho Giang Phong nghe.

Thân là những món ăn đặc sản của Quý Châu, mỗi một món đều có vị rất khác biệt, Giang Phong ăn vô cùng ngon miệng.

Đặc biệt là món gà sốt cay, mùi vị của món gà sốt cay ở đây khác hoàn toàn với vị ở tỉnh Tứ Xuyên và Vân Nam, làm cho Giang Phong ngay lần đầu tiên ăn đã khen không dứt miệng.

Sau khi ăn hết một chén cơm, Giang Phong mới dần thả chậm tốc độ ăn cơm, hắn lấy điện thoại ra, cho Lý Lập xem hình của cô gái có bệnh sạch sẽ - Mộc Tiểu Lam, nói:

"Anh Lý, anh xem thử xem cô gái này thế nào?"

Lý Lập cầm lấy điện thoại, điều đầu tiên mà anh chú ý tới không phải là bề ngoài của cô gái ở trong hình, mà là bộ đồng phục cực kỳ quen thuộc mà cô mặc, bởi vì anh cũng đang mặc bộ đồng phục ấy.

Cô gái này là đồng sự của anh sao?

Lý Lập vốn cảm thấy rất phản cảm với việc ra mắt, đột nhiên lấy lại hứng thú, bắt đầu quan sát tỉ mỉ bề ngoài của vị đồng sự này, phát hiện tỉ lệ dáng người của cô cực kỳ hoàn hảo, nhan sắc cũng không tồi, ít nhất thì cũng vứt mấy người đồng sự nữ của anh mấy con phố.

Da dẻ trắng nõn, đôi mắt long lanh có thần, không hề có quầng thâm mắt, việc này chứng minh rằng cô ấy cân bằng được thời gian làm việc và nghỉ ngơi, cả người toát lên nét đoan trang, thanh tú, tạo cho anh một cảm giác vô cùng tốt.

Nói thì có hơi khoa trương, nhưng mà Lý Lập thật sự có suy nghĩ muốn tiếp xúc sâu hơn một chút với vị đồng sự này.

Giang Phong cười tủm tỉm, hỏi:

"Sao rồi anh Lý? Cô gái này có thể lọt vào được mắt xanh của anh không?"

Lý Lập trả lại điện thoại cho Giang Phong, trả lời:

"Đúng là không tệ, đây là cô gái mà anh muốn giới thiệu cho tôi ư?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Đúng thế, khoảng thời gian trước mẹ của cô ấy tới văn phòng môi giới hôn nhân của tôi, nhờ tôi tìm bạn đời trăm năm cho cô ấy, sau nhiều lần tìm kiếm, tôi cuối cùng cũng tìm được anh Lý, cảm thấy anh và cô ấy rất xứng đôi."

Lý Lập nâng chung trà lên uống một ngụm, nói:

"Bà mối Giang, anh giới thiệu sơ qua về tình huống của cô ấy cho tôi nghe đi!"

Giang Phong nghe thấy thế thì không khỏi nở một nụ cười, Lý Lập hỏi ra câu này chứng tỏ mối hôn sự này đã thành công một nửa rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận