Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 765: Người Trẻ Tuổi Có Thể Không Có Vợ, Nhưng Người Lớn Tuổi Nhất Định Phải Có Người Bầu Bạn.

Cũng khó trách Giang Phong sẽ ngạc nhiên, lần trước Lâm Tam Bảo tới là thay con trai của hắn mai môi, bây giờ con dâu của hắn đã thuận lợi cưới về, tin rằng không bao lâu nữa hắn sẽ lên chức ông nội.

Kết quả, lần này tới vậy mà là thay ông nội của hắn mời mai mối, đây thật sự là quá bất ngờ.

Giang Phong lấy lại bình tĩnh, đưa tay ra hiệu mời đối phương ngồi xuống, vừa nói: "Chú Lâm, tôi muốn hỏi, ông nội chú năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Lâm Tam Bảo có phần lúng túng đáp: "Năm nay mới vừa đầy 90 rồi."

Giang Phong cầm chén nước đưa cho hắn, hỏi lần nữa: "Chú Lâm, lần này mai mối cho lão gia tử, là ý muốn của các chú, hay là ý của lão gia tử?"

Lâm Tam Bảo bất đắc dĩ nói: "Là ý của ông nội tôi, lão nhân gia cũng không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên muốn tìm người bầu bạn, vì biểu hiện quyết tâm, ông ấy còn nói nếu như không tìm cho ông ấy thì ống ấy liền tuyệt thực."



Giang Phong mỉm cười nói: "Còn trẻ có thể không vợ, về già nhất định phải có bạn, điều này có thể hiểu được, tình trạng thân thể của lão gia tử bây giờ như thế nào?"

Lâm Tam Bảo nói: "Thân thể ông ấy rất tốt, việc đồng áng gì cũng có thể làm được, thể chất của tôi có khi chưa chắc mạnh hơn ông ấy."

Giang Phong gật đầu nói: "Được, tôi hiểu rồi, mai mối này tôi sẽ nhận."

Lâm Tam Bảo nói: "Vậy thì làm phiền Giang đại sư rồi."

Giang Phong nói: "Không cần khách khí, đây là công việc của tôi mà."

Sau đó, hai người lại khách sáo vài câu, Lâm Tam bảo mới cáo từ rời đi.

...

Buổi chiều.

Trong một căn nhà cũ nát, Lăng lão thái thái mặt mũi nhăn nheo đang vo gạo nấu cơm.

Lăng lão thái thái năm nay đã 85 tuổi, tuy rằng đông con cháu nhưng nói vấn đề phụng dưỡng đúng là một lời khó nói hết, dù sao một người mạnh mẽ như Lăng lão thái thái cũng không muốn mình giống như quả bóng bị con cháu đá qua đá lại, liền thẳng thắn trở về nhà cũ tự lo cho bản thân.

Lăng lão thái thái dùng bếp củi, củi đốt đều là cành cây khô bình thường nhặt được.

Vừa nấu cơm, Lăng lão thái thái nhớ tới cuộc đời cơ cực của mình, không khỏi thở dài một hơi.

Lăng lão thái thái sinh ra trong thời kỳ chiến tranh chống Nhật Bản, cha của bà cũng là một người anh hùng, một lòng một dạ giết giặc, phụng quốc, nhưng chỉ tiếc ông đã qua đời trước khi xuất ngũ, để hai mẹ con bà phải vật lộn sinh tồn trong thời đại loạn lạc đó.

Khi Lăng lão thái thái 13 tuổi, mẹ của bà lâm bệnh nặng, trước khi lâm chung lo lắng sau khi mình ra đi con gái không có chỗ nương tựa sẽ bị người ta bắt nạt, liền làm chủ đem bà gả cho một người thợ săn lớn hơn bà 16 tuổi.

Lăng lão thái thái đi theo người chồng thợ săn sống an ổn mười mấy năm, đây có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời bà, hai người có với nhau bốn người con.

Một ngày nào đó, chồng bà vào núi săn thú, sau đó liền triệt để ở lại trong núi luôn.

Cái chết của chồng bà đã biến gia đình vốn hạnh phúc trong nháy mắt trở nên mưa gió tung bay, Lăng lão thái thái là một người phụ nữ, phải đi làm kiếm tiền để nuôi bốn đứa con, sao có thể tưởng tượng được những khó khăn mà bà phải gánh chịu chứ.

Lăng lão thái thái cắn răng kiên trì hai năm, sau đó nghênh đón người chồng thứ hai của bà.

Người chồng thứ hai của bà là một lão lưu manh, hơn 40 tuổi vẫn chưa cưới vợ, rất hiếm phụ nữ chịu gả cho hắn, cho dù là mang theo bốn đứa con ghẻ kí sinh, hắn cũng không có chút nào quan tâm.

Có thêm một phần sức lao động, gánh nặng trên người Lăng lão thái thái cuối cùng cũng coi như giảm bớt một chút, nhưng đợi khi đứa con của bà người chồng thứ hai ra đời, gánh nặng lại bắt đầu tăng thêm.

Mà họa vô đơn chí chính là, người chồng thứ hai cũng qua đời.

Thế là, Lăng lão thái thái lại lần nữa đã trở thành quả phụ.

Người chồng thứ ba của Lăng lão thái thái, là một người bán thịt lớn, vợ của hắn đã chết, hắn vốn có bốn người con, cộng thêm năm đứa con của bà, hai người hợp thành một đại gia đình.

Sau đó, Lăng lão thái thái cùng với người chồng thứ ba sinh ra hai đứa bé, gộp lại là mười một đứa bé.

Cuộc hôn nhân này kéo dài tương đối khá lâu, mãi cho đến mười năm trước, người chồng thứ ba lâm bệnh nặng qua đời, Lăng lão thái thái mới lần nữa trở thành quả phụ.

Nhớ tới những năm tháng khó khăn gian khổ, Lăng lão thái thái không khỏi khổ sở mỉm cười, bà vì mấy đứa nhỏ, không biết ngậm bao nhiêu đắng chịu bao nhiêu nỗi khổ, lúc bà già rồi nên để cho bọn họ phụng dưỡng, bọn họ lại từng người ra sức khước từ, khiến lòng bà tan nát.

Bà nghĩ không ra, cũng là nuôi dạy con cái, tại sao người khác nuôi con lại được đứa con hiếu thuận, mà tại sao bà lại nuôi ra được một đám người ích kỷ như vậy chứ?

Chẳng mấy chốc cơm đã chín, Lăng lão thái thái mất thóc cơm bưng ra, múc vài thìa dưa cải trong niêu đất, sau đó bắt đầu ăn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận