Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 592: Đơn Giản Thô Bạo

Sở Hữu Tài là thật đã bị làm cho kinh ngạc, một ngày tác hợp hơn mười đôi vợ chồng, hiệu suất công việc này đúng là quá lợi hại.

Lúc này, hắn chợt nhớ tới đánh giá của cư dân mạng về Giang đại sư, nói tỉ lệ mai mối thành công của hắn là trăm phần trăm, chưa từng có ví dụ thất bại.

Giang đại sư được cư dân mạng công nhận là người mai mối số một. Bản thân hắn lợi hại như vậy còn chưa tính, chẳng lẽ bà mai dưới tay hắn đều lợi hại như vậy, xác suất mai mối thành công cũng là trăm phần trăm?

Đường An Quân nghe được giọng điệu khiếp sợ của hắn, tự hào cười nói:

"Chắc anh cũng biết rõ năng lực tính toán nhân duyên của bạn tôi. Mấy bà mai chúng tôi tác hợp cho khách hàng đều dựa trên độ xứng đôi mà bạn tôi chọn ra. Chúng tôi chỉ cần sắp xếp cho hai bên gặp mặt, phía sau căn bản cũng không cần quan tâm nhiều, thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm tiến độ phát triển một chút là được. Bọn họ sẽ tự tiến tới cùng nhau một cách tự nhiên."

Sở Hữu Tài nghe vậy như được mở rộng tầm mắt. Mặc dù hắn chưa từng đi xem mắt, nhưng cũng không lạ lẫm đối với người làm mối, cũng biết rõ xác suất thành công của người làm mối cũng không cao. Cùng một khách hàng, có lẽ cần sắp xếp xem mắt nhiều lần thì mới có thể thành công.

Thậm chí, có không ít khách hàng xem mắt liên tiếp tám mười lần mà vẫn thất bại.

Nói cách khác, người làm mối nhiều khi thật ra đều đang làm chuyện vô ích. Bọn họ thường thả một chiếc lưới rộng, cuối cùng có thể bắt được bao nhiêu con cá thì đều phải xem vận may. Hoàn toàn ngược lại với bà mai tại văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc. Đúng là không có so sánh sẽ không có tổn thương!

"Bà mai Đường, người bạn kia của cô đúng là vô cùng thần kỳ." Sở Hữu Tài khen từ tận đáy lòng.

"Hắn đúng là rất lợi hại, năng lực tính toán nhân duyên kia thật sự làm cho người ta nhìn mà than thở." Đường An Quân nói.

Sau đó, chủ đề nói chuyện của hai người tập trung lên trên người Giang đại sư, một người thực tình tán dương, một người dụng tâm lắng nghe, trò chuyện khá là ăn ý.



Sáu giờ rưỡi chiều.

Tại cửa hàng nước trái cây nào đó.

Hà Phượng gặp ông mai Giang, buổi chiều lúc hai người trò chuyện, cô nghe giọng đã biết ông mai Giang là một người rất trẻ. Nhưng lại không nghĩ tới hắn chẳng những trẻ tuổi, dáng vẻ còn đẹp trai như thế.

May mắn là hắn chỉ là người làm mối, mà không phải là đối tượng ra mắt, nếu không Hà Phượng đều không dũng khí ở cùng một chỗ với hắn.

Sau khi hai người bắt chuyện với nhau, Giang Phong liền mỉm cười hỏi: "Chị Hà, chị muốn nước trái cây gì?"

Hà Phượng nói: "Cho tôi ly nước chanh đi!"

Giang Phong nhẹ gật đầu, sau đó nói với nữ nhân viên cửa hàng: "Xin chào, cho một ly nước chanh và một ly nước táo."

"Được rồi, xin chờ một chút."

Ba phút sau, Giang Phong và Hà Phượng ngồi đối diện nhau, vừa uống nước trái cây vừa nói chuyện.

Giang Phong uống một ngụm nước táo, nói: "Chị Hà, trước đó ở trong điện thoại, tôi đã nói qua tình huống của đối phương rồi. Nói thật thì, hắn là một người rất tốt. Các người lại là đồng hương cùng huyện, cũng đều làm công ở đây, đúng thật là duyên phận được ông trời định sẵn."

Hà Phượng hỏi: "ông mai Giang, trước đó cậu từng nói ở trong điện thoại là hắn và ba người bạn gái cũ cuối cùng đều chia tay bởi vì chuyện của mẹ hắn, không biết tình huống của mẹ hắn là như thế nào? Hắn không phải là người được mẹ bao bọc như trong truyền thuyết đó chứ?"

Giang Phong lắc đầu, nói: "Hắn không phải là người được mẹ bảo bọc quá đáng, mà là mẹ của hắn bị bệnh."

Hà Phượng nghe vậy trong lòng hơi giật mình, suy đoán nói: "Bị liệt do đột quỵ sao?"

"Không phải." Giang Phong lắc đầu lần nữa, lập tức nói thẳng: "Mẹ của hắn xảy ra vấn đề về tinh thần."

Hà Phượng vừa vặn nhấp một hớp nước chanh, nghe nói như thế thì bị sặc, không khỏi ho khan liên tục, ho đến đỏ cả mặt.

Chờ sau khi bình ổn lại, cô mới mặt nghiêm túc mà hỏi: "ông mai Giang, ý của cậu là, mẹ của hắn bị bệnh thần kinh mà giới y học hiện tại vẫn không có biện pháp trị tận gốc sao?"

Giang Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, mẹ của hắn mắc bệnh thần kinh đã hơn mười năm, ba người bạn gái cũ của hắn sau khi biết rõ tình huống của mẹ hắn đều không nói hai lời mà lựa chọn chia tay. Nếu không phải mẹ hắn mắc phải loại bệnh này thì con của hắn bây giờ chắc là cũng đã học tiểu học rồi."

Hà Phượng nghe vậy thì yên lặng, sau khi nghe về tình huống của mẹ đối phương, cô đã có chút kháng cự đối với người đồng hương kia. Cô cũng không phải là không thể gả được, cần gì phải tìm gia đình có người bị "Bệnh tâm thần"?

Giang Phong nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức hiểu rõ suy nghĩ của nàng, nói: "Chị Hà, bệnh tâm thần chia thành hơn ba trăm loại, có một số loại bệnh tâm thần quả thật là có chút dọa người, cũng có rất nhiều trường hợp người bệnh đả thương người. Nhưng mà cũng có một số bệnh tâm thần là vô hại, bệnh tinh thần của mẹ hắn là thuộc về loại sau."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận