Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1219: Con Ma Cờ Bạc Bí Quá Hoá Liều (2)

Thời gian không phụ người hữu tâm, lúc Giang Phong xem đến tư liệu của vị khách thứ 36 thì hắn lập tức vui mừng, chỉ vào tên của vị khách này, nói: “Tô tổng, vị khách tên là Lưu Hiểu Hoa này có vấn đề, chị phải bảo cảnh sát tập trung điều tra người này, tôi tin chắc rằng sẽ có thu hoạch.”

Khổng Nam Sơn và Tô Dao nghe vậy đều mừng rỡ.

Bọn họ tìm đủ mọi cách tìm ra “thủ phạm” mục đích không phải là để nhận bồi thường tổn thất kinh tế từ đối phương, cũng nói thật, tổn thất lớn như thế, người bình thường không bồi thường nổi.

Mục đích của bọn họ thật ra rất đơn giản, chính là muốn tống tên thủ phạm ác độc này vào ngục giam, tốt nhất là để cho người đó ngồi tù mục xương, nếu không thật sự khó mà xả được cơn giận trong lòng.

Tô Dao lúc này đứng lên nói: “Nam Sơn, anh cùng Giang đại sư ở chỗ này uống trà, em xuống dưới thương lượng với cảnh sát một lần, bảo bọn họ điều tra người này kĩ hơn.”

Khổng Nam Sơn gật đầu nói: “Ừm, em đi đi!”

Giang Phong bổ sung, “Tô tổng, người này có lẽ chị không quen biết, nhưng người này thật ra có mối liên hệ sâu sắc với khách sạn của chị, đây từng là nhân viên bảo trì các thiết bị điện và đường dây điện của khách sạn, cho nên người này mới có thể lừa trời qua biển, dễ dàng gây ra vụ hoả hoạn này.”

Tô Dao không nghĩ tới người này vậy mà lại có mối liên hệ sâu xa như vậy với khách sạn của mình, cô cau mày nói: “Năm năm trước khách sạn này vẫn còn chưa thuộc về tôi đâu, như này cũng thật kì quái, một nhân viên từng làm việc ở khách sạn năm năm trước, tôi với cậu ta không thù không oán, chả lẽ cậu ta bị bệnh tâm thần? Tại sao lại muốn phá huỷ khách sạn của tôi?”

Giang Phong li lắng nói: “Anh ta cũng chỉ là một tên đầy tớ mà thôi, mặc dù anh ta tạo ra vụ hoả hoạn này, nhưng chỉ là lấy tiền của người khác làm việc mà thôi.”

“Vẫn còn kẻ đứng phía sau màn nữa sao?” Tô Dao nghe vậy biến sắc: “Giang đại sư, cậu có thể suy tính ra kẻ đứng phía sau màn này là ai không?”

Giang Phong lắc đầu nói: “Cái này tạm thời không suy tính ra được, bởi vì ngay cả người trực tiếp tạo ra vụ hoả hoạn cũng không biết thân phận của người kia, tôi cũng không có cách nào từ người này suy tính ra thân phận thật sự của người đứng sau tất cả.”

Đối với việc này, Tô Dao cũng hiểu được, dù sao thì Giang đại sư cũng không phải là thần tiên thật sự, hắn muốn tính toán cái gì thì chí ít cũng phải có thứ “môi giới”, ví dụ như danh tính hay số căn cước, muốn bắt người ta suy tính từ con số không thì đúng là làm khó người ta mà!

“Giang đại sư, vậy trước cậu cứ ngồi đây uống trà đi, tôi xuống dưới nói chuyện với cảnh sát, nhờ cảnh sát tập trung điều tra Lưu Tiểu Hoa này xem có thể bắt được kẻ đứng phía sau màn kia không.”

“Ừm, chị đi đi, nên nói như thế nào, Tô tổng hẳn là cũng biết rồi chứ?”

“Giang đại sư yên tâm, tôi hiểu.”

Chờ Tô Dao đi xuống rồi, Giang Phong liền cùng Khổng Nam Sơn dông dài hàn huyên.



Cùng lúc đó, cách khách sạn Minh Hồ không xa, tại một quán hàng, Lưu Tiểu Hoa một mình chọn bốn món ăn, cộng thêm mấy lon bia, ngồi ăn uống say sưa ngon lành.

Dù là ai cũng không thể ngờ được cậu trai tướng mạo thường thường kia lại chính là người đã gây ra trận hỏa hoạn tại một khách sạn bốn sao vào buổi sáng.

Vốn Lưu Hiếu Hoa cũng coi như là người có trách nhiệm, lá gan không lớn, mấy chuyện lớn như hoả hoạn ở khách sạn bốn sao rất dễ thu hút sự chú ý của xã hội, hắn chắc chắn sẽ không dám làm.

Nhưng có câu nói này rất hay, chó cùng rứt giậu, là một người đã bị ép vào đường cùng, chuyện trước kia hắn vạn vạn không dám làm, giờ cũng không chút do dự đi làm.

Mới năm ngoài, Lưu Tiểu Hoa vẫn còn say mê đánh bạc.

Đánh bạc nguy hại, điều này không cần phải nhiều lời, nhưng cái đồ chơi này một khi đã trầm mê vào rồi thì thật sự khó mà bò ra ngoài được.

Rất nhiều con mà cờ bạc sau khi thua đến táng gia bại sản mới hối hận không kịp, thậm chí còn trực tiếp cầm dao đâm vào tay, thề sẽ vĩnh viễn không đánh bạc nữa, nhưng vết thương lành lại rồi, chẳng bao lâu sau lại ngồi lên chiếu bạc.

Bởi vậy có thể thấy được, muốn thực sự bỏ được bài bạc không hề dễ dàng một chút nào.

Mà đánh bạc, căn bản là mười lần cược thì chín lần thua, Lưu Tiểu Hoa làm một dân chúng bình thường cũng không hề ngoại lệ, sau khi trầm mê vào cờ bạc được nửa năm, hắn không chỉ thua sạch sẽ toàn bộ tiền tích góp suốt nhiều năm của mình, mà còn thiếu nợ bạn bè thân thích hai mươi mấy vạn.

Điểm chết người nhất chính là hắn còn đi vay qua mạng hơn hai mươi vạn nữa.

Chính số nợ bốn, năm mươi vạn này đã ép Lưu Tiểu Hoa đến không thở nổi.

Trước khi trầm mê vào cờ bạc, Lưu Hiểu Hoa bản tính trung thực, hắn chỉ cần mở miệng, bạn bè thân thích liền sẽ dễ dàng cho hắn mượn ba, năm vạn.

Nhưng sau khi những bạn bè thân thích này biết chuyện hắn trầm mê cờ bạc, danh tiếng của hắn trong mắt bọn họ liền tụt xuống số âm.

Đừng nói là ba, năm vạn, kể cả có ba trăm, năm trăm thôi cũng không muốn cho hắn mượn.

Bởi vì bạn bè thân thích đều đã biết rằng số tiền này cho hắn mượn rồi cũng không cứu vãn được gì, thậm chí còn hại hắn thêm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận