Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 261: Căn Biệt Thự Giá 30 Triệu (2)

Giang Tuyết thấy khách khí với em trai nhà mình cũng không tốt, nghe vậy liền cười khà khà, nói:

"Tiểu Phong, sau này chị sẽ ôm chặt lấy đùi của em, trước khi lấy chồng, chị nhất định phải ở cùng với em, lúc đó em đừng có mà chê chị phiền!"

"Chị hai, chị chọn một căn phòng đi, dù cho chị có lấy chồng hay không, thì sau này căn phòng đó đều sẽ là căn phòng của riêng chị."

Nói tới đây, Giang Phong nhìn Giang Phi, nói:

"Anh cả, anh cũng chọn một căn phòng đi."

Giang Tuyết lắc đầu, cười, nói:

"Trước khi kết hôn muốn ở đâu cũng chẳng quan trọng, sau khi kết hôn rồi, chị chắc chắn không thể tiếp tục ở lại đây nữa!"

Giang Phi gật đầu, nói:

"Sau khi chúng ta có gia đình của mình thì sẽ phải tách ra ở riêng!"

Giang Phong cười, nói:

"Căn hộ này rất lớn, năm căn phòng ngủ được sắp xếp vô cùng hợp lý, giống như năm khu vực độc lập vậy, có đủ không gian riêng tư, cho nên ở chung với nhau cũng không ảnh hưởng gì nhiều cho lắm.

Nhưng mà, với tốc độ phát triển hiện tại của văn phòng môi giới hôn nhân, e là không bao lâu nữa, mỗi người chúng ta đều có được năng lực để mua căn hộ như này. Đến lúc đó, nếu như thấy ngại, ở chung với nhau không tiện, thì tách ra ở riêng cũng chẳng muộn."

Giang Tuyết lấy điện thoại di động ra, cười khanh khách, nói:

"Chị phải gọi điện thoại cho cha mẹ, báo cho cha mẹ tin tức tốt này."

Giang Phong vội vàng ngăn lại:

"Chị hai, chị khoan hãy báo cho cha mẹ, với tính cách của cha mẹ, chắc chắn sẽ nói cho toàn bộ bạn bè và thân thích biết, bây giờ em vẫn chưa có ý định chuyển vào đây ở, nửa năm sau rồi hãy báo!"

Giang Tuyết bất đắc dĩ nói:

"Là do em thích điệu thấp mà thôi, chuyện tốt như này sao còn sợ người khác biết cơ chứ?"

Giang Phong cười, nói:

"Cũng không phải là sợ người khác biết, nhưng mà khoe khoang quá chẳng phải là chuyện tốt, chiếc xe mà năm trước Ngụy gia tặng cho em đã đủ gây chấn động rồi!"

Giang Tuyết nói:

"Được rồi, nghe em."

Sau đó, ba anh em bọn họ lại đi tham quan phòng bếp và phòng rượu cực kỳ hiện đại.

Cho tới khi bụng bắt đầu đói, bọn họ mới chú ý tới việc đã tới buổi trưa rồi.

Trong lúc đi thang máy để đi ăn cơm, Giang Phong chợt nhớ ra một chuyện, hỏi:

"Đúng rồi chị hai, vừa nãy bên cạnh chỗ mà chị đậu xe có một chiếc Maserati màu đỏ phải không?"

Giang Tuyết gật đầu, nói:

"Đúng là có một chiếc xe màu đỏ rất đẹp, nhưng mà chị không chú ý nó là xe hãng gì, xe đó sao vậy?"

Giang Phong nói:

"Chiếc xe đó và chỗ đậu xe ở dưới là khi giám đốc Uông mua căn hộ này được toà nhà này tặng, chị lấy nó lái đi, chiếc xe hiện tại của chị thì để nó ở văn phòng môi giới hôn nhân, để cho những người khác sử dụng."

"Mua nhà mà còn được tặng một chiếc xe đẹp như thế và cả chỗ đậu xe ư?"

Nói tới đây, Giang Tuyết lập tức phản ứng lại:

"Suýt nữa chị đã quên, căn hộ ở đây cũng chẳng phải là căn hộ bình thường, mà là căn hộ có giá gần 20 triệu, việc mua nhà được tặng những thứ này cũng chẳng có gì kỳ quái."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ba anh em bọn họ đã đi tới tầng hầm gửi xe, Giang Phong đưa chìa khóa chiếc Maserati kia cho chị hai, nói:

"Chị xem thử xem có lái được hay không?"

Giang Tuyết nói:

"Tiểu Phong, chiếc xe Maserati này quá đắt, hay là em giữ lại dùng đi!"

Giang Phong nhét chìa khóa xe vào trong tay cô:

"Chị hai, hãng xe Maserati này khá phù hợp với con gái, trong mười chiếc thì có tới tám chiếc có chủ sở hữu là con gái rồi, cho nên chị đừng từ chối, mau đi lái thử nó đi!"

Giang Tuyết thấy em mình đã nói tới mức này thì không từ chối nữa, hưng phấn nhào lên chiếc xe Maserati kia.

...

Cùng lúc đó.

Tại sân bay nào đó ở tỉnh thành tỉnh Hồ Nam.

Một chiếc máy bay đang bay lên, bay về phía tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Trên máy bay, Diêu Thải Hà cảm thấy có chút khó chịu, cô dựa người vào chồng mình - La Thiên Thành, cô bị say máy bay, đặc biệt là khi máy bay lên cao.

Sau khi vượt qua được lúc đó, Diêu Thải Hà mới cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng mà cô vẫn không dám ngồi thẳng người dậy, cũng không dám nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bởi vì làm như thế sẽ khiến cô cảm thấy muốn ói.

Chỉ có nhắm mắt lại hoặc dựa vào gì đó, yên lặng bất động mới có thể giúp bản thân dễ chịu hơn một chút.

Tất cả đều là kinh nghiệm mà cô đút kết được sau nhiều lần say máy bay.

May mắn là tốc độ của máy bay rất nhanh, đi tàu cao tốc cũng phải đi tới năm, sáu tiếng mới tới, nhưng nếu như đi máy bay thì muốn đi từ tỉnh thành tỉnh Hồ Nam tới tỉnh thành tỉnh Quảng Tây chỉ cần hơn một tiếng là đã tới rồi.

Sau khi máy bay hạ cánh, Diêu Thải Hà mới khôi phục lại sức sống.

Bây giờ đã hơn một giờ chiều, chưa tới hai tiếng nữa là đã tới thời gian hẹn trước.

Hai vợ chồng gọi xe taxi, sau đó đi thẳng tới văn phòng môi giới hôn nhân.

Trên đường đi, hai vợ chồng không nói chuyện gì nhiều với nhau, chủ yếu là do La Thiên Thành không muốn nói chuyện với cô.

Diêu Thải Hà ngoài mặt thì nhìn như không để ý, nhưng thực ra tâm trạng của cô lại rất nặng nề, bây giờ toàn bộ hy vọng của cô đều ký thác lên người Giang đại sư của nơi hẹn hò Hạnh Phúc kia, hy vọng Giang đại sư sẽ không làm cô thất vọng.

May là trong khoảng thời gian này, tỉnh thành tỉnh Quảng Tây không kẹt xe, xe taxi đi thẳng một đường, hoàn toàn không có chút trở ngại nào.

1 giờ 53 phút, Diêu Thải Hà và chồng mình đến được văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận