Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 156: Ba Mẹ Đều Tỏ Ý Rồi, Còn Hỏi Con Làm Gì Nữa?

Giang Phong cười nói: “Lý do bên trong kể ra thì rất dài. Mọi người hứng thú thì lát nữa cháu sẽ kể cho mọi người nghe. Bên nhà trai là chủ tịch Uông Văn Kiệt, còn bên nhà gái là Tiêu Mẫn - một trong số ít minh tinh ở Quảng Tây chúng cháu, có lẽ mọi người cũng biết cô ấy đấy.”

Nghiêm Thục Nhã ngạc nhiên nói: “Vậy mà là Tiêu Mẫn, cô ấy là một trong những nữ ca sĩ mà tôi khá thích, cô ấy kết hôn chưa?”

Giang Phong lắc đầu nói: “Hiện tại vẫn chưa kết hôn, có điều hai bên gia đình đã gặp mặt rồi, có lẽ không lâu sau sẽ định ngày kết hôn, còn việc họ có công khai hay không thì tôi không biết.”

Nói đến đây, để tăng thêm tính thuyết phục, Giang Phong lấy điện thoại rồi mở ảnh hắn chụp chung với Tiêu Mẫn ra, sau đó đưa cho Nghiêm Thục Nhã: “Đây là ảnh mấy ngày trước tôi chụp chung với Tiêu Mẫn, chị Nhã có thể xem thử.”

Nghiêm Thục Nhã nhận lấy điện thoại xem thử, gật đầu nói: “Quả thật là Tiêu Mẫn, không ngờ ảnh đời thường của cô ấy cũng đẹp như vậy.”

Nghiêm mẫu nghiêng người xem thử, không khỏi gật đầu theo. Bà ấy cũng quen Tiêu Mẫn, nhìn thấy ảnh chụp chung của Tiêu Mẫn với Giang Phong, bà ấy càng tin tưởng những lời hắn nói lúc nãy.

Giang Phong cười rồi giải thích: “Ông chủ Sử do chủ tịch Uông giới thiệu cho cháu làm quen. Anh ấy thấy chủ tịch Uông nhờ cháu mai mối mà tìm được người bản thân thật sự yêu thích nên động lòng mời cháu giới thiệu một người cho anh ấy. Thế nên cháu mới đến tìm chị Nhã, cháu thấy chị Nhã rất xứng đôi với ông chủ Sử.”

Nghiêm phụ khẽ gật đầu, nói như vậy rất có lý.

Lúc này Nghiêm mẫu cũng bị hấp dẫn, vội vàng hỏi: “Ông mai Giang, cháu có thể nói chi tiết hơn về ông chủ Sử không?”

Giang Phong cười đáp: “Đương nhiên được.”

Nghiêm phụ nói thêm: “Ông mai Giang, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, nếu không thức ăn nguội mất.”

Lúc này Nghiêm mẫu mới sực nhớ, bà vội mời Giang Phong ăn cơm, đồng thời sai con gái rót rượu.

Giang Phong nhìn thấy bia, rượu vang, rượu trắng bày trên bàn, lại thấy Nghiêm Thục Nhã đanh định rót rượu trắng cho mình bèn vội cười từ chối: “Chị Nhã, tôi không quen uống rượu trắng, tôi uống chút bia là được rồi.”

Nghiêm Thục Nhã khui chai bia, rót vào ly dùng một lần rồi đưa cho hắn, sau đó lại khui chai rượu vang rồi lần lượt rót cho mẹ và bản thân cô.

Còn rượu trắng của Nghiêm phụ đã rót xong trước đó rồi.

Nghiêm phụ thấy con gái đã rót xong rượu bèn nâng ly rượu nhỏ lên rồi nói: “Ông mai Giang, hoan nghênh cậu đến nhà làm khách.”

Nghiêm mẫu và Nghiêm Thục Nhã cũng nâng ly rượu của mình lên, cùng nói câu hoan nghênh.

Giang Phong bưng rượu lên, lễ phép nói vài câu cảm ơn, sau đó một hơi uống cạn bia trong ly.

Sau đó họ dùng bữa, sau ba hiệp rượu, ăn năm món ăn, họ mới tiếp tục chủ đề lúc trước.

“Ông chủ Sử chín chắn, thận trọng, ít nói, tài năng, đẹp trai, khả năng giao tiếp mạnh, nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Anh ấy không giống như một số phú nhị đại khác, có chút tiền thì thay bồ còn nhanh hơn thay áo. Đây đều là những ưu điểm của anh ấy.”

Nói đến đây, Giang Phong bèn đổi tone giọng: “Nhưng ông chủ Sử có khuyết điểm là hơi thấp, chỉ cao khoảng một mét sáu bảy.”

Nghe thế, cả Nghiêm phụ và Nghiêm mẫu đều động lòng. Với họ thì khuyết điểm chiều cao kia không tính là gì, dù sao chiều cao này rất phổ biến ở Quảng Tây, hơn nữa con gái họ cũng chỉ cao một mét sáu. Hai người đứng cạnh nhau quả thật rất xứng đôi.

Nghiêm phụ là người động lòng nhất, hiện tại ông ấy đang trong thời điểm then chốt của việc thăng quan tiến chức. Nếu có thể thuận lợi thăng chức, vậy ông ấy vẫn có thể tiếp tục phục vụ nhân dân, nếu không thể thăng chức, vậy sự nghiệp của ông ấy chính thức dừng chân tại đây.

Dù sao với độ tuổi của ông ấy thì đã đạt đến điểm giới hạn của cấp bậc này rồi. Một khi thăng chức thất bại, đời này sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa.

Nếu ông ấy có thể kết thông gia với người giàu nhất tỉnh Quảng Tây, vậy chỉ cần thông gia làm một số việc giúp ông ấy thì việc thăng chức sẽ chắc như đinh đóng cột.

Nghiêm mẫu cũng động lòng, tuy nói bà là người nhà của quan lớn ở huyện, không cần lo lắng chuyện cơm nước gạo tiền nhưng thứ vạn năng như tiền thì ai lại không thích chứ? Nếu con gái có thể gả cho con trai người giàu nhất tỉnh, vậy bà ấy cũng có thể phú quý nhờ con gái, hưởng thụ cuộc sống của người giàu có thật thụ.

Người duy nhất vẫn còn bình tĩnh chính là nữ chính Nghiêm Thục Nhã. Trong tiêu chuẩn chọn chồng của cô ấy, gia cảnh đương nhiên chiếm vị trí quan trọng nhưng vẫn phải xem người ta có vừa mắt không, tính cách có hợp nhau không.

Nghiêm mẫu tích cực nói: “Ông mai Giang, nghe cháu nói thì ông chủ Sử quả thật rất tốt, chiều cao một mét sáu bảy cũng không quá thấp, có thể sắp xếp Tiểu Nhã nhà dì xem mắt cậu ấy.”

“Gặp mặt cũng tốt.”

Nghiêm phụ gật đầu, sau đó nhìn con gái, hỏi: “Tiểu Nhã, con nói xem?”

Nghiêm Thục Nhã: …

Ba mẹ đều tỏ ý rồi, còn hỏi con làm gì nữa?

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận