Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 731: Nhận Nhau (2)

Dương Chính Khoa nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ căm hận đám buôn người kia.

Ba người nhà họ Ngụy cũng chửi ầm lên.

Trong mắt Giang Phong cũng có phần lạnh lẽo.

Trong lòng Trương Trí Phúc vẫn còn sợ hãi nói: "Cũng sau lần đó, tôi không dám nhắc tới chuyện trong nhà nữa, mặc cho bà ta điều khiển, để bà ta dùng đủ cách tẩy não tôi, cuối cùng thành công làm ký ức của tôi về nhà cũng trở nên mơ hồ, thậm chí không nhớ ra cả tên của mình.

Một năm sau, người phụ nữ kia bán tôi cho ba nuôi của tôi, một người già hơn sáu mươi tuổi."

Tâm trạng Dương Chính Khoa phức tạp hỏi: "Ba nuôi của con đâu?"

Giọng điệu Trương Trí Phúc bình tĩnh nói: "Chết rồi, chết sáu năm trước rồi. Ông ấy là một ông già cô độc, tư tưởng tương đối truyền thống, mua tôi về là hương khói cho nhà họ Trương bọn họ.

Ông ấy làm người mua, thật ra cũng là nối giáo cho giặc, nhưng tôi có sao nói vậy, ông ấy đối xử với tôi quả thật không tệ, nuôi tôi lớn lên, cưới vợ cho tôi, trước khi chết còn giao cửa hàng này cho tôi, cũng xem như có ơn đối với tôi.

Sau khi tôi lớn lên, cũng từng tính tìm lại người thân, còn đi đồn công an đăng ký thông tin, đáng tiếc ký ức của tôi về gia đình ban đầu đã vô cùng mơ hồ, ngay cả tên của mình cũng không nhớ, căn bản không tìm được."

...

Hồng Tú Vân vẫn ngồi ở bên cạnh lắng nghe, mắt thấy không còn sớm nữa, lại đứng lên nói: "Mọi người, các người cứ chậm rãi nói chuyện với chồng tôi, tôi phải đi đón đám trẻ."

Nghe được mấy từ "Đám trẻ" này, ánh mắt vợ chồng Dương Chính Khoa đều không khỏi sáng lên.

Tần Tuyết Cầm không nhịn được hỏi: "Tú Vân, các người có mấy đứa con?"

Hồng Tú Vân mỉm cười trả lời: "Chúng tôi có ba đứa, hai đứa con trai một đứa con gái."

Tần Tuyết Cầm nghe vậy không nén được vui mừng, luôn miệng nói: "Tốt, tốt quá rồi, thật sự tốt quá rồi!"

Môi Dương Chính Khoa không ngừng run rẩy, kích động đến nói không nên lời.

Trương Trí Phúc và Hồng Tú Vân đều nhìn thấy cảnh tượng này, cũng thêm tin tưởng vào mối quan hệ giữa hai bên.

Chờ sau khi Hồng Tú Vân lái xe đi đón con, Trương Trí Phúc giới thiệu: "Con gái tôi năm nay bảy tuổi, mới vừa lớp một, con trai đầu năm tuổi, đang học mẫu giáo lớn, con trai bé ba tuổi, đọc mẫu giáo bé."

Vẻ mặt Tần Tuyết Cầm đau lòng nói: "Vợ chồng các con vừa phải kinh doanh buôn bán, lại phải trông ba đứa trẻ, thật sự quá cực khổ rồi."

Trương Trí Phúc mỉm cười nói: "Lúc đám trẻ còn nhỏ, quả thật hơi vất vả. Chỉ có điều bây giờ đám trẻ đều đi học, phần lớn thời gian đều ở trường học, ngược lại cũng thoải mái hơn nhiều."

Tần Tuyết Cầm nói: "Đám trẻ về, chúng ta tìm một nhà hàng ăn cơm đi!"

Trương Trí Phúc gật đầu nói: "Được, mọi người chờ tôi. Tôi đóng cửa hàng đã."

Trong lúc Trương Trí Phúc vội vàng đóng cửa hàng, Tần Tuyết Cầm hỏi: "Cửa hàng bánh nướng của con kinh doanh thế nào?"

Trương Trí Phúc đáp: "Tạm được, một tháng cũng có thể kiếm được ngót nghét mười nghìn, thu nhập như vậy ở trong thị trấn nhỏ đã tính là rất tốt rồi."

Tần Tuyết Cầm nhìn bảng giá treo ở phía trên, trong lòng hơi chua xót nói: "Con bán bánh nướng một đồng năm cái, tiền kiếm được đều là đồng tiền vất vả, sợ rằng phải dậy sớm làm nhỉ?"

Trương Trí Phúc gật đầu nói: "Vâng, bình thường hơn bốn giờ sáng đã phải dậy làm, mãi đến bảy tám giờ tối mới có thể dừng tay."

Tần Tuyết Cầm không nhịn được nói: "Tiểu Long, chờ ngày mai chúng ta làm xét nghiệm ADN xong, con lại dẫn theo vợ con về nhà với ba mẹ đi. Cho dù ba mẹ không phải đại phú đại quý gì, nhưng xem như là có chút sự nghiệp, để cho con và đám trẻ cả đời không lo cơm ăn áo mặc vẫn không có vấn đề."

Trương Trí Phúc không đồng ý luôn, cũng không từ chối, chỉ nói: "Ừ, cái này chờ xét nghiệm ADN ra rồi hãy nói!"

Tần Tuyết Cầm biết lo lắng của anh ta, cũng không nói nhiều nữa.

Cửa hàng bánh nướng của Trương Trí Phúc vốn mở ở trên trấn, mà đám trẻ cũng học ở trên trấn, thị trấn nhỏ như vậy, trường học cũng không xa, Hồng Tú Vân rất nhanh đã đón đám trẻ về.

Thấy ba đứa trẻ, Dương Chính Khoa và Tần Tuyết Cầm đều tươi cười.

Đám trẻ có vẻ rất ngoan ngoãn, có lẽ trên đường Hồng Tú Vân đón về đã dạy bọn chúng, bọn chúng vừa gặp vợ chồng Dương Chính Khoa đã gọi ông bà luôn, làm vợ chồng Dương Chính Khoa cười đến lộ ra răng.

Ngoại trừ gọi vợ chồng Dương Chính Khoa là ông bà, đám trẻ lại theo vai vế gọi ông Ngụy bà Ngụy là ông dượng bà cô, gọi Ngụy Tuyết Phong là bác, gọi Giang Phong là chú.

Tiếp theo, mọi người đều móc ra phong lì xì đã chuẩn bị sẵn từ trước, lần lượt chia cho ba đứa trẻ.

Vợ chồng Trương Trí Phúc thấy thế từ chối một lúc, mới để cho đám trẻ nhận.

Sau đó, đám người lại đi tới nhà hàng tốt nhất trên trấn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận