Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1220: Con Ma Cờ Bạc Bí Quá Hoá Liều (3)

Ngay lúc Lưu Tiểu Hoa lâm vào đường cùng, bỗng nhiên có một người liên hệ với hắn, bảo hắn đi tới khách sạn kia tạo ra một vụ hoả hoạn do đường dây điện, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thì sẽ cho hắn năm mươi vạn.

Nếu là lúc trước, Lưu Tiểu Hoa khẳng định sẽ không có can đảm đi kiếm số tiền này, nhưng bây giờ hắn đã nghĩ đến tiền nhiều tới sắp điên rồi, căn bản cũng không còn đầu óc đi lo nghĩ nhiều như thế, liền sảng khoái đáp ứng.

Thế là, vụ hoả hoạn ở khách sạn Minh Hồ liền xảy ra.

Hắn sở dĩ lựa chọn gây ra vụ hoả hoạn vào ban ngày chứ không phải vào buổi tối đương nhiên là vì sợ ảnh hưởng đến mạng người, dù sao thì ban đêm khách hàng cũng đều đi ngủ cả, nếu như vậy mà lửa lan ra, không được dập tắt kịp thời thì thật sự có thể sẽ lấy đi không biết bao nhiêu mạng người.

Lưu Hiểu Hoa mặc dù bây giờ lá gan rất lớn, nhưng trừ khi là thật sự điên rồi, nếu không hắn cũng không dám dính vào mạng người.

Bây giờ, năm mươi vạn đã tới tay hắn (lấy tiền trước làm việc sau), mọi việc cũng đã thuận lợi xong xuôi, Lưu Hiểu Hoa lại bùng lên ham muốn đánh cờ bạc, hắn liền nhanh chóng gọi cho ông chủ một phòng bạc nào đó, bảo người ta để cho mình một chỗ.

Bảy rưỡi tối, Lưu Hiểu Hoa ăn uống no đủ xong liền người đầy mùi rượu đón xe tới một phòng bạc lúc trước hắn thường xuyên lui tới.

Nhìn thấy Lưu Hiểu Hoa tới, một bạn bài quen thuộc liền tới chào hỏi: “Lão Lưu, có đoạn thời gian chẳng thấy ông tới đánh mạt chược gì, gần đây phát tài đấy à?”

Lưu Hiểu Hoa nghe thấy hai chữ “phát tài” này, nhất thời có chút mẫn cảm, liền tùy tiện tìm lý do ứng phó.

Bởi vì tất cả những người ở đây đều tới đúng giờ quy định, cho nên sau khi Lưu Hiểu Hoa đến không bao lâu thì những bạn bài khác cũng trước sau đi vào, rất nhanh sau đó, phòng bài kia đã vang lên tiếng mạt chược cạch cạch.

Kết quả, mạt chược vừa mới đánh chưa được nửa giờ, cửa phòng bạc đã bị cảnh sát đẩy ra…

Vừa nhìn thấy cảnh sát, mấy bạn bài cùng ngồi trong phòng mặc dù đều lộ ra vẻ mặt cay đắng khi xui xẻo bị cảnh sát bắt được, nhưng cũng không lo lắng quá mức.

Cũng chỉ nửa tháng ăn không ngồi rồi với ít tiền phạt mà thôi, việc nhỏ.

Nhưng đối với Lưu Hiểu Hoa trong lòng có quỷ mà nói thì hoàn toàn không giống, vẻ ngoài hắn mặc dù trấn định nhưng thật ra chân tay đều đã bắt đầu bủn rủn rồi!

Sự thật chứng minh, tố chất tâm lí của Lưu Hiểu Hoa cũng không mạnh bao nhiêu, bị cảnh sát bắt về hù doạ vài câu xong liền đem toàn bộ chuyện mình biết ra, một năm một mười nói hết.



“Giang đại sư, quả nhiên giống như cậu tính toán, Lưu Hiểu Hoa mặc dù đã khai báo chi tiết toàn bộ sự việc, nhưng hắn ta căn bản không biết người đã gọi điện sai sử mình là ai, hắn ta ngay cả mặt đối phương cũng chưa từng gặp qua, từ đầu đến cuối đều liên lạc thông qua điện thoại.” Tô Dao có chút bất đắc dĩ nói.

Biết rõ có kẻ địch núp trong bóng tối nhưng lại không biết đối phương là ai, loại cảm giác này rơi vào ai cũng đều phải cảm thấy tê cả da đầu.

Lần này đối phương là hạ thủ với khách sạn của cô, muốn dùng một trận hỏa hoạn để huỷ hoại khách sạn này, nhưng bước kế tiếp, liệu đối phương có xuống tay với cô luôn không?

Tóm lại, không bắt được kẻ địch trong bóng tối này, Tô Dao ăn không yên ngủ không yên.

Khổng Nam Sơn an ủi: “Vợ à, em đừng lo lắng quá, cho cảnh sát chút thời gian, anh tin chắc chắn có thể bắt được thủ phạm phía sau màn.”

Giang Phong nghĩ nghĩ, nói: “Tô tổng, trên đời này không có sự yêu thích vô duyên vô cớ, cũng không có sự thù hận vô duyên vô cớ, đối phương bỏ ra năm mươi vạn mời người tới khách sạn của chị làm ra một vụ hoả hoạn, như vậy thì sự thù hận đối với chị có thể nói là cực kì mãnh liệt rồi.

Đương nhiên, chúng ta cũng không loại trừ khả năng mình gặp phải kẻ điên, nhưng theo logic bình thường suy đoán thì thủ phạm thật sự phía sau màn này hẳn là muốn trả thù chị.

Cho nên, người này tám chín phần mười là có oán với chị, chị cẩn thận nghĩ lại xem bao nhiêu năm qua có từng có thù hận khó hoá giải với ai không?”

Tô Dao cảm thấy Giang đại sư nói rất có đạo lí, cô hai năm nay tuy là không đắc tội với ai, nhưng nếu như đem toàn bộ quá trình ra mà nói…

Nghĩ tới đây, Tô Dao liếc mắt nhìn chồng mình, sau đó cắn răng nói: “Giang đại sư, cậu cũng biết rõ khách sạn của tôi đây làm thế nào mà có, cậu nói xem liệu có phải vợ hắn đã biết sự tồn tại của tôi rồi, cho nên tới trả thù tôi không?”

Nghe như vậy, sắc mặt Khổng Nam Sơn lại không hề thay đổi, chuyện vợ hắn từng làm tình nhân cho đại lão thương nghiệp, hắn cũng biết rõ, hắn liền nói: “Vợ, khả năng này cũng không quá lớn đâu? Không có lý do gì hai người ở chung với nhau vợ người ta lại không phát hiện, chia cách mấy năm rồi mới phát hiện được.”

Giang Phong tự nhiên rõ ràng về lịch sử làm phú bà của Tô Dao, hắn trầm ngâm nói: “Theo lý thuyết thì quả thực sẽ không xảy ra loại tình huống này, có điều không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hai người chờ tôi mấy phút, trước tôi thử suy tính một lần, xem xem chuyện này liệu có liên quan đến vợ người đó không.”

Tô Dao đáp một tiếng, sau đó liền thấp thỏm ngồi đợi kết quả suy tính của Giang đại sư.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận