Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 172: Đời Này Nếu Có Được Hạnh Phúc An Ổn, Ai Lại Nguyện Lang Bạt Kỳ Hồ (2)

Đương nhiên, lời tán dương của mấy cô không quá quan trọng, Giang Phong chỉ nhìn chằm chằm vào miệng nhỏ đang thưởng thức của Hoàng Linh Vi, vị chính chủ này có hài lòng hay không mới là điều hắn quan tâm nhất.

Hoàng Linh Vi tao nhã cắn thử một miếng, nuốt xuống xong mới lên tiếng khen ngợi: “Quả thật là hương vị đặc biệt, đây là loại hương vị em chưa từng thưởng thức qua bao giờ, sủi cảo quả thật không thể so với nó được.”

Nghe được lời nhận xét của Hoàng Linh Vi, Giang Phong như trút được gánh nặng, hắn vì để làm cái này mà phí không ít tâm tư, bây giờ nhận được lời tán thưởng từ chính chủ, hắn mới cảm thấy khoảng thời gian bận rộn vừa rồi của bản thân không hề uổng phí.

Trương Đan đã nhanh chóng xử lý xong một cái bánh, đang bắt đầu ăn tới cái thứ hai, cô tranh thủ thời gian ăn, nói: “Sủi cảo có thể phổ biến toàn cầu, vì sao một món ngon như này lại không có ở những chỗ khác chứ?”

Giang Phong lắc đầu nói: “Cái này anh cũng không rõ!”

Vương Lâm nói tiếp: “Món ăn ngon như vậy, về sau sợ không được ăn nữa, này cũng quá đáng tiếc rồi!”

Lý Tiểu Hoa chớp mắt vài cái, cười hì hì nói: “Có Vi Vi của chúng ta ở đây, chị còn sợ không ăn được sao?”

Vương Lâm bừng tỉnh đại ngộ, liếc nhìn Giang Phong và Hoàng Linh Vi, che miệng cười nói: “Đúng đúng, Vi Vi à, về sau chị em chúng ta có lộc ăn hay không đành dựa vào cậu rồi!”

Sau đó, Trương Đan cũng ồn ào hùa theo.

Hoàng Linh Vi nhịn không được chép miệng một tiếng, “Món ăn ngon như vậy cũng không chặn nổi miệng mấy người à?”

Giang Phong cười híp mắt, cầm một bát bánh lên, hôm nay hắn đã bận rộn nửa ngày, bụng cũng có chút đói, trước hắn ăn hai miếng bánh lấp bụng rỗng một chút rồi nói sau.

Sau đó, mấy người cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, bắt đầu chuyên tâm thưởng thức mỹ thực trong bát.

Kết quả, sức chiến đấu của bốn cô gái không thể khinh thường được.

Trong đó, Trương Đan là vạm vỡ nhất, một người xử lý hết sáu cái bánh, Vương Lâm và Lý Tiểu Hoa mỗi người năm cái, mà Hoàng Linh Vi có lẽ vì cân nhắc đến vấn đề hình tượng, chỉ ăn bốn cái.

Sau khi ăn xong, Trương Đan xoa bụng nói: “Hỏng bét, hình như ăn hơi no rồi!”

Vương Lâm cười nói: “Ai bảo miệng chị rộng như thế, em ăn năm cái đã có chút khó chịu, thế mà chị một hơi nuốt tận sáu cái, không no mới lạ!”

Lý Tiểu Hoa gật đầu nói: “Đúng vậy, năm cái đã có hơi nhiều rồi, nuốt sáu cái vào bụng như vậy, chị tự cầu phúc đi!”

Trương Đan thở dài: “Vừa rồi thật sự là ăn không ngừng được, tôi đã rất nhiều năm rồi không ăn no đến như thế, vẫn là Vi Vi lợi hại, ăn bốn cái đã quả quyết dừng lại!”

Hoàng Linh Vi mỉm cười nói: “Bốn cái đối với em mà nói đã có hơi nhiều quá rồi, thật ra ba cái là thích hợp nhất!”

Lý Tiểu Hoa tiếp lời: “Có chút, anh Phong chạy mấy ngàn dặm đến đây làm bánh mừng sinh nhật cho Vi Vi, Vi Vi không ăn nhiều hơn một cái, sao có thể xứng với tấm chân tình này của anh Phong được chứ!”

Trương Đan cũng phụ họa: “Tiểu Hoa nói đúng, hiện tại bụng chị thật sự đã quá sức chịu đựng rồi, cần xuống dưới tản bộ tiêu thức ăn một chút, Lâm Lâm, Tiểu Hoa, hai đứa đi cùng chị đi!”

Trong lúc nói chuyện, còn nháy mắt một cái với hai người.

Vương Lâm và Lý Tiểu Hoa hiểu ngầm trong lòng, đồng thanh nói được!

Hoàng Linh Vi lại không ngốc, tự nhiên hiểu rõ chị em cùng phòng là đang cô ý cho hai người không gian riêng, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô cũng không xấu hổ đến mức trực tiếp rời đi cùng chị em của mình.

Rất nhanh sau đó, ba người Trương Đan đã rời đi!

Cả phòng trọ chỉ còn lại mỗi Giang Phong và Hoàng Linh Vi, hai người liếc nhau một cái, bầu không khí nháy mắt trở nên mập mờ.

Vì để Hoàng Linh Vi không cảm thấy xấu hổ, Giang Phong liền lấy cuốn sách 《 Trần Nhị Cẩu Yêu Nghiệt Nhân Sinh 》đã được ký tên kia ra đưa cho cô, nói: “Vi Vi, sinh nhật vui vẻ, đây là chút quà nhỏ anh tặng em, hy vọng em sẽ thích!”

Nhìn thấy cuốn sách này, Hoàng Linh Vi không khỏi hơi động lòng.

Cô nhớ lúc hai người vừa thêm wechat của nhau, chủ đề trò chuyện nhiều nhất chính là cuốn sách này, tên wechat của cô cũng chưa từng thay đổi lần nào, vẫn luôn là ‘Một chùm cỏ đuôi chó ấy”, nhân vật cô thích nhất mãi mãi là nữ thần Tào Kiêm Gia kia.

Giang Phong nhắc nhở: “Vi Vi, em lật sách ra nhìn xem!”

Hoàng Linh Vi nghe theo lật sách ra, sau đó liền nhìn thấy trên trang sách có viết một câu nói như này: Đời này nếu có được hạnh phúc an ổn, ai lại nguyện ý lang bạt kỳ hồ.

Kí tên bên dưới đương nhiên là tác giả của 《 Trần Nhị Cẩu Yêu Nghiệt Nhân Sinh 》—— Phong Hỏa.

Đây là câu nói nguyên gốc của đại thần Phong Hỏa, lúc cuốn sách 《 Trần Nhị Cẩu Yêu Nghiệt Nhân Sinh 》xuất bản đã từng thịnh hành một thời trên internet, vô số người trên QQ đều đổi tên thành cái này.

Là một trong những độc giả chân thành của tác phẩm, cô tự nhiên cực kỳ thích câu nói ẩn chứa triết lí này.

Bây giờ được nhìn thấy nó ở trên chính quyển sách này, mà lại còn là do tác giả quyển sách tự tay viết, tự tay ký tên, đây đối với cô mà nói thật đúng là kinh hỉ không nhỏ.

“Cảm ơn, món quà này em thật sự rất thích, còn cả món Bà thủy quải vừa ăn nữa, mặc dù em không rõ cách làm, nhưng cũng có thể nhìn ra được kỹ thuật rất phức tạp, chắc chắn khiến anh phí không ít tâm tư rồi, thật sự cảm ơn!”

“Em thích là tốt rồi, hôm nay thấy anh có phải rất bất ngờ hay không? Không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên chạy đến tìm em đúng chứ?”

“Thật sự rất bất ngờ, ngày nào cũng nói chuyện trên trời dưới đất với anh trên wechat, vậy mà chuyện anh có ý định đến gặp em không lộ ra một chút nào, anh thật đúng là giữ bí mật rất tốt đấy!”

“Hắc hắc, vốn là định cho em niềm vui bất ngờ nha, nói ra thì còn gì là ngạc nhiên nữa!”

“Cái gì mà kinh hỉ chứ, nói kinh hãi còn tạm được, anh không sợ em không ra gặp anh, để anh đến một chuyến tay không à?”

“Không sợ!”

“Vì sao?”

“Vì anh có trực giác, em nhất định sẽ gặp anh!”

“...”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận