Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 853: Tất Cả Đều Không Cần Nói Nhiều (3)

Phàn Lê Hoa không có trực tiếp trả lời, chỉ là đỏ mặt nhìn hắn.

Vương Khang chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cho dù là nam hay nữ đều có thể tự hiểu trên phương diện này. Hắn hiển nhiên đã lấy được đáp án từ trong ánh mắt của cô, liền lặng lẽ nắm lấy tay cô ở dưới bàn ăn.

Tay của Phàn Lê Hoa hơi giãy giụa một chút, nhưng mà tay lại mềm nhũn không thể dùng sức, ngược lại còn giống như là đang ra tín hiệu.

Vương Khang lúc này lập tức đan xen ngón tay với cô, sau đó hai người liếc nhau một cái, tất cả đều không cần nói nhiều.

Nếu như lúc này Giang Phong quan sát tư liệu xứng đôi của hai người thì sẽ phát hiện điểm xứng đôi hiện tại của hai người tăng lên không ít.

Bữa cơm này ăn đến hai giờ chiều mới kết thúc.

Mà người làm mai là Giang Phong lại mai theo vợ mình rời đi trước một tiếng.

Sau khi cơm nước no nê, Vương phụ cũng không có nuốt lời, trực tiếp gọi điện thoại tìm người giải quyết khó khăn của Phàn phụ, mà Vương Khang và Phàn Lê Hoa đã hẹn ngày mai đi cục dân chính đăng ký kết hôn.

Còn về chuyện hôn lễ thì có thể từ từ chọn lựa ngày tốt lành.

Chờ sau khi cử hành hôn lễ, lại chuẩn bị lễ tạ môi.

Hai người đều hiểu, nếu như không có Giang Phong hỗ trợ đáp cầu dắt mối, đời này bọn họ sợ là không có duyên phận ở chung với nhau, cho nên hai người đều thực tình cảm tạ người mai mối này.



Hôm qua sau khi ăn một bữa cơm chiều với Vương Khang, Từ Phượng Kiều cảm thấy bản thân mình vẫn là rất tốt, ít nhất thì giữa hai người có chủ đề chung.

Cho dù ánh mắt Vương Khang nhìn cô không có chút ý gì, hoàn toàn không giống với những người đàn ông mà cô từng tiếp xúc trước đó. Nhưng tục ngữ nói nữ truy nam cách tầng sa, cô tin tưởng chỉ cần bản thân chịu hạ mình, kiên trì theo đuổi thì người đàn ông này sớm muộn gì cũng sẽ quỳ dưới gấu váy của mình.

Buổi trưa hôm nay cô vốn hẹn riêng Vương Khang ăn cơm, chỉ là thời gian nghỉ ngơi buổi trưa không nhiều, hơn nữa chiều hôm qua vừa mới ăn cơm chung, buổi trưa hôm nay lại hẹn người ta ăn cơm trưa không khỏi có chút vội vàng.

Thế là, Từ Phượng Kiều nhịn đến buổi chiều tan làm mới gọi điện thoại cho Vương Khang.

Điện thoại vừa bắt máy, Từ Phượng Kiều liền cười duyên chào hỏi: "Quản lý Vương, lại muốn quấy rầy anh rồi, tôi muốn mời anh ăn cơm tối, có việc muốn thỉnh giáo anh, không biết anh có tiện hay không?"

Vương Khang đang chuẩn bị lái xe ra ngoài ăn tối với vợ sắp cưới nghe vậy liền từ chối: "Từ tiểu thư, thật sự xin lỗi, đêm nay tôi có hẹn rồi."

Từ Phượng Kiều lập tức sửa lời: "Quản lý Vương, vậy đêm nay có thể cùng nhau ăn bữa khuya không?"

Vương Khang không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng kinh nghiệm từ chối phụ nữ của hắn lại rất phong phú, nghe đến đó hắn đã hiểu vị Từ tiểu thư này hơn phân nửa là coi trọng hắn, liền cố ý nói: "Từ tiểu thư, thật sự xin lỗi, tôi ban đêm phải bồi vợ tôi, chỉ sợ cũng không có thời gian ra ngoài ăn bữa khuya với cô."

Từ Phượng Kiều nghe vậy thì dừng lại năm giây, mới hỏi: "Quản lý Vương, tối hôm qua lúc ăn cơm, anh không phải nói bản thân mình vẫn còn độc thân, chưa từng có bạn gái sao? Sao hiện tại lại có cả vợ rồi?"

Lúc đầu Vương Khang vốn không muốn giải thích vấn đề này, nhưng ngẫm lại nói rõ ràng cũng tốt, tránh cho việc phải tốn tâm tư đi ứng phó với cô, liền giải thích: "Tối hôm qua nói độc thân và chưa từng có bạn gái là thật, nói ra cô có lẽ không tin, nhưng thế sự chính là kỳ diệu như vậy. Tối hôm qua sau khi cô và anh họ cô rời đi, tôi gặp một người mai mối đến từ tỉnh Quế, hắn nói muốn giới thiệu cho tôi một đối tượng. Tôi không tiện nói rõ quá trình cụ thể, dù sao thì tôi đã nhìn trúng đối tượng mà hắn giới thiệu, ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn với cô ấy. Cho nên, nói cô ấy là vợ của tôi cũng không sai."

Từ Phượng Kiều sợ ngây người, lời này nghe giống như là tạm thời bịa ra, nhưng mà nghĩ đến thân phận của quản lý Vương, người ta nào cần phải bịa ra loại chuyện này để lừa cô cơ chứ. Cô còn không có mặt mũi lớn như vậy.

Cho nên, việc này là thật?

Giờ phút này, Từ Phượng Kiều thật sự không biết nên nói cái gì. Cô hao tâm tổn trí muốn tán tỉnh hắn, kết quả còn chưa kịp phát động thế công, người ta đã sắp kết hôn rồi.

Còn có chuyện nào khốn nạn hơn chuyện này sao?

Từ Phượng Kiều lập tức biến thành một quả bóng xì hơi, mặt mũi tràn đầy khổ sở, nói lời trái lương tâm: "Quản lý Vương, chúc mừng anh, duyên phận của anh đến rồi."

"Cảm ơn, tôi hiện tại phải ra ngoài ăn tối với vợ tôi rồi, chúng ta có thời gian thì liên lạc lại sau."

"Được rồi, vậy không quấy rầy anh nữa, tạm biệt!"

"Ừm, tạm biệt!"

Chờ sau khi cúp điện thoại, Từ Phượng Kiều dùng sức đá chai nước suối dưới chân bay ra ngoài.

Cô tìm kiếm lâu như vậy mới gặp được một đối tượng ưu tú như vậy, kết quả lại bị người ta nhanh chân đến trước, thật là làm cho cô buồn bực muốn chết.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận