Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 146: Kinh Động Vòng Bạn Bè

Ở một khách sạn năm sao nào đó.

Giang Phong đứng bên cạnh cửa sổ sát đất của phòng tổng thống, nhìn khung cảnh dưới ánh đèn đêm ở bên ngoài, trong lòng hắn vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại được.

Căn phòng tổng thống này là do giám đốc Uông đặt cho hắn, giá thuê ở đây một đêm tới 50, 60 ngàn đồng, con số này đối với một người vừa phát triển sự nghiệp như Giang Phong mà nói là cực kỳ xa xỉ!

Nhưng mà, không thể không thừa nhận rằng, đúng là tiền nào của nấy, một đêm mấy chục ngàn đồng ở phòng tổng thống, so với một đêm ở phòng đôi của mấy khách sạn hai, ba trăm tệ, đúng là như trời với đất, chênh lệch cực kỳ nhiều!

Dù sao thì Giang Phong vẫn chỉ là một người trẻ mới 22 tuổi, vẫn chưa đạt tới cảnh giới 'Không dính mắc vào vật chất, không thương hại bản thân', cho nên hắn lập tức làm việc mà phần lớn người trẻ tuổi đều sẽ làm, đó chính là - chụp hình, đăng lên vòng bạn bè!

Hắn chụp mấy tấm ở các góc nhìn khác nhau, sau đó chọn ra 9 bức hình đẹp nhất, đăng kèm với dòng tin:

"Lần đầu tiên trong đời ở một đêm trong phòng tổng thống có giá trị mấy chục ngàn đồng, chụp ảnh làm kỷ niệm, cảm ơn giám đốc Uông đã đặt cho tôi!"

Hắn vừa đăng bài lên, vòng bạn bè lập tức chấn động, chỉ một chốc lát sau, hắn đã nhận được mười mấy like và hơn mười cái bình luận.

Giang Phong nằm trên chiếc giường mềm mại, nhìn bình luận của bạn bè mình:

Liễu Y Y:

"Ôi trời ơi, ở một đêm trong phòng tổng thống có giá mấy chục ngàn đồng? Bạn học cũ à, cuộc sống của ông đúng là càng ngày càng tốt!"

Thôi Viễn:

"Tiểu Phong, em lợi hại thiệt đó, loại phòng tổng thống như thế này anh cũng chỉ mới nhìn qua mà thôi, tới tận bây giờ vẫn chưa được ở trong đó một lần nào cả!"

Lý Hưng Văn:

"Giang đại sư, chú đang tiếp một vị khách hàng lớn hả? Phòng tổng thống, một đêm có giá mấy chục ngàn đồng, bình thường tôi cũng chỉ dám tưởng tượng mà thôi, mối làm ăn lần này đúng thật là 666."

Đường An Quân:

"Bạn học cũ à, ông muốn thăng thiên luôn à. Mới có bao lâu đâu chứ, ngay cả phòng tổng thống có giá mấy chục ngàn đồng một đêm cũng được ở luôn rồi, việc làm mai mối của ông đúng là càng ngày càng thành công!"

Chu Lượng:

"Lợi hại, quá lợi hại!"

Dì út:

"Tiểu Phong, con đang tiếp một vị khách hàng lớn à?"

Giang Vũ:

"Anh của tôi lợi hại quá đi, ở một đêm trong căn phòng mấy chục ngàn đồng, quá 666!"

Ngô Vũ Đình:

"Ước!"

...

Các bình luận ngạc nhiên và hâm mộ làm cho Giang Phong cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhưng mà hắn chỉ đào hố, không lấp hố, cho nên chỉ đọc bình luận sau đó mừng thầm, không trả lời bọn họ.

Nhưng mà, Giang Phong đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của mọi người đối với chuyện này rồi, mọi người không thấy hắn trả lời bình luận, thế là tự động gửi tin nhắn cho hắn.

Hoàn toàn không còn cách nào khác, Giang Phong chí có thể bắt đầu trả lời lại từng người một, cho tới tận khi Hoàng Linh Vi cũng gửi tin nhắn cho hắn, hắn mới tìm cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện với mọi người.

Hoàng Linh Vi:

"Còn đặt cho anh phòng tổng thống ở khách sạn năm sao, xem ra vị khách hàng lớn kia của anh rất hài lòng với sự sắp xếp ra mắt mà anh chuẩn bị cho vị khách hàng đó và đại minh tinh Tiêu Mẫn!"

Giang Phong:

"Ha ha, đương nhiên rồi, danh đại Nguyệt Lão của anh là hư danh sao?"

Hoàng Linh Vi:

"Nói móc anh mà anh còn tự hào!"

Giang Phong:

"Chuyện này anh thật sự không phải nói quá lên với em đâu, từ khi anh vào nghề tới nay, chưa bao giờ ra mắt không thành công cả, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, hai bên đều đã tỏ rõ thái độ rồi, những việc còn lại chỉ là râu ria, không đáng kể."

Hoàng Linh Vi:

"Không phải chứ, bọn họ mới gặp mặt nhau lần đầu tiên thôi mà đã tỏ rõ thái độ rồi ư? Qua loa như thế sao?"

Giang Phong:

"Em không hiểu rồi, ra mắt và yêu đương là hai chuyện khác nhau, yêu đương là giống như em với anh vậy, nói chuyện hơn một tháng rồi mà vẫn chưa gặp mặt nhau! Còn ra mắt thì khác, ra mắt là hướng tới chuyện kết hôn, mục tiêu ban đầu rất rõ ràng, cho nên hiệu suất đương nhiên sẽ khác."

Hoàng Linh Vi:

"Cái gì, ai đang yêu đương với anh hả???"

Giang Phong:

"Chuyện này không phải trọng điểm. Trọng điểm là việc yêu đương và ra mắt rất khác nhau!"

Hoàng Linh Vi:

"..."

Giang Phong:

"Hình hình hình."

Giang Phong trực tiếp gửi mấy bức hình chụp chung với Tiêu Mẫn hôm nay qua cho Hoàng Linh Vi, đồng thời nói:

"Hoàng cô nương, em xem thử xem anh có đẹp trai hay không?"

Mặc dù hắn đã thêm Wechat của Hoàng Linh Vi được gần hai tháng rồi, nhưng mà hai người vẫn chưa xem hình của đối phương, cũng chỉ có mấy bức hình chụp tay và đôi chân dài với vớ đen mà trước đó Hoàng Linh Vi gửi qua cho hắn mà thôi.

Hiện tại, hắn không hề do dự, trực tiếp gửi ảnh của mình qua cho Hoàng Linh Vi.

Qua hơn một phút sau, Hoàng Linh Vi mới trả lời:

"Cũng được!"

Giang Phong:

"..."

Hoàng Linh Vi:

"Tiêu Mẫn ở bên ngoài rất xinh đẹp."

Giang Phong:

"Anh đã gửi ảnh cho em rồi, vậy mà em chẳng bày tỏ cái gì à?"

Hoàng Linh Vi:

"Bày tỏ cái gì?"

Giang Phong:

"Tự chụp một bức hình toàn thân giống y như thế, gửi qua cho anh, trước đó em đã đồng ý chuyện này rồi."

Hoàng Linh Vi:

"...Bây giờ thì không được, chờ qua hai ngày nữa đi!"

Giang Phong:

"Tự chụp một bức hình mà còn phải chọn thời gian nữa à?"

Hoàng Linh Vi:

"Dù sao thì hiện tại là không được!"

Giang Phong:

"Được rồi, nói lời phải giữ lấy lời, hai ngày nữa phải gửi hình qua cho anh xem!"

Sau đó, hai người lướt qua đề tài này, bắt đầu thảo luận tới chuyện ra mắt ngày hôm nay của Tiêu Mẫn.

Mặc dù Hoàng Linh Vi có kiến thức rất rộng, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên cô nghe được việc minh tinh đi ra mắt, mà đây còn là một minh tinh mà cô thấy rất tốt, cho nên cô đương nhiên là có chút tò mò.

Hai người bọn họ nói tới tận 11 giờ đêm mới dừng lại.

...

Ngày hôm sau.

Giang Phong và Uông Văn Kiệt đi tới một nhà hàng buffet.

Uông Văn Kiệt vừa lột trứng gà vừa nói:

"Giang đại sư, giữa trưa tôi định tổ chức một bữa tiệc, mời vài người bạn khá thân tới tham gia, anh cũng đi luôn đi, tôi giới thiệu anh cho bọn họ. Sau này, trong phạm vi tỉnh Quảng Tây này, nếu như anh gặp phải chuyện gì khó giải quyết, thì có thể tới tìm bọn họ giúp đỡ."

Giang Phong nghe Uông Văn Kiệt nói như thế liền biết đây là một bữa tiệc cao cấp, dù sao thì với thân phận và địa vị của anh ta, người có thể kết giao với anh ta đương nhiên sẽ không kém. Hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ loại chuyện có thể mở rộng nhân mạch như này rồi.

Thế là, Giang Phong liền gật đầu, nói:

"Được, cảm ơn sự dìu dắt của giám đốc Uông!"

Uông Văn Kiệt khoát tay nói:

"Giang đại sư đừng khách khí với tôi, con người tôi luôn khâm phục những người có bản lĩnh, bản lĩnh tính nhân duyên này của anh thật sự quá thần kỳ, anh chắc chắn là đại sư lợi hại nhất cả nước, những người bạn kia của tôi có thể quen được anh cũng là phúc khí của bọn họ, bởi vì trong số bọn họ cũng có mấy người chưa kết hôn."

Giang Phong khắc ghi phần ân tình này vào trong lòng, nói:

"Chỉ cần bạn bè của giám đốc Uông tin tưởng tôi, thì nếu như có việc liên quan tới hôn sự cứ việc tới tìm tôi, tôi bảo đảm sẽ không làm bọn họ thất vọng!"

Uông Văn Kiệt cười, nói:

"Đến lúc đó tôi sẽ tự mình đứng ra giúp cho Giang đại sư, nếu như bọn họ tin thì đó là phúc khí của bọn họ, nếu như bọn họ không tin thì đây chính là tổn thất của bọn họ, dù sao thì hôn nhân vốn chính là duyên phận."

Giang Phong gật đầu, nói:

"Đúng thế, loại chuyện như duyên phận này không thể cưỡng cầu được."

Hai người nói tới đây liền dừng lại, chuyên tâm vào đồ ăn, mặc dù chỗ này là buffet điểm tâm, nhưng dù sao cũng là do bếp trưởng của khách sạn năm sao ra tay, mùi vị ở đây đương nhiên không phải là thứ mà các khách sạn bình thường khác có thể so sánh được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận