Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 992: Thầy Vỡ Lòng

Một khu dân cư nào ở thành phố Kim Quý (金贵市).

Trong phòng ngủ chính của một hộ gia đình nhỏ, một người phụ nữ trẻ mặc đồ ngủ mỏng đang nằm ngủ trên giường, người phụ nữ trẻ này không phải là ai khác, chính là Cảnh Thái Hà.

Ngôi nhà nhỏ này, là cha mẹ cô xuất tiền mua cho cô.

Ngay khi Cảnh Thái Hà đang ngủ say, đột nhiên điện thoại di động cô đặt trên đầu giường vang lên, tiếng chuông âm nhạc quen thuộc trong nháy mắt đánh thức ý thức của cô.

Đi ngủ là một việc vô cùng kỳ dịu, sau khi ý thức tỉnh lại, chỉ cần có thể bắt được cơn buồn ngủ thì rất nhanh sẽ có thể chìm vào giấc ngủ một lần nữa, chỉ khi nào cơn buồn ngủ biến mất, người triệt để tỉnh dậy, có muốn ngủ thêm lát nữa sẽ không còn dễ dàng như vậy.

Tối qua Cảnh Thái Hà quẩy với đám bạn ở KTV tới hơn một giờ sáng mới quay về, về đến nhà tắm rửa làm này làm nọ, chờ lúc cô đi ngủ đã hơn ba giờ sáng.

Bây giờ chính là lúc cô đang buồn ngủ, đương nhiên cô sẽ không muốn dậy.

Thế là nghe được tiếng chuông điện thoại di động, Cảnh Thái Hà cố gắng duy trì cơn buồn ngủ, sau đó dựa vào cảm giác mò tìm điện thoại di động, kết nối cuộc gọi xong thì lười biếng nói: “Alo.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của phái nam cực kỳ dễ nghe: “Cô Cảnh, thật sự ngại quá, tôi không biết cô đang ngủ,”

Qua trọn ba giây đồng hồ, Cảnh Thái Hà mới phản ứng được đó là Giang đại sư, lúc này bỗng cảm thấy phấn chấn, không còn buồn ngủ gì nữa, lập tức ngồi dậy từ trên giường nói: “Thì ra là Giang đại sư, anh gọi điện cho tôi, nghĩa là đã tìm được đối tượng thích hợp với tôi rồi phải không?”

Giang Phong nói: “Đúng vậy, tôi đã tìm được cho cô một đối tượng không tệ, ngoại ngoại trừ hai thứ tương đối riêng tư kia không có cách nào kiểm chứng cho cô, mấy phương diện khác đều đạt được yêu cầu của cô, cô Cảnh nếu cô cảm thấy có thể, vậy tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt nói chuyện một chút."

Cảnh Thái Hà nói: "Giang đại sư, ngài nói cho tôi biết về tình huống của hắn trước được không."

Giang Phong ừ một tiếng, giới thiệu ngắn gọn: "Cậu ta cũng là người thành phố Kim Quý, năm nay 22 tuổi, cao 1m80, sở hữu một căn biệt thự 220m2, một chiếc xe hơn 600.000, gần ba triệu tiền tiết kiệm."

Cảnh Thái Hà càng nghe càng hài lòng, hỏi: "Giang đại sư, anh ta còn trẻ như vậy, những thứ này hẳn là đều là cha mẹ anh ta cho, vậy cha mẹ anh ta làm gì?"

Giang Phong nói: "Cô đoán không sai, cậu ấy mới vừa tốt nghiệp đại học thôi, mấy thứ này đều là của cha mẹ cậu ấy cho, cha mẹ cậu ấy mở một KTV ở khu XX, tài sản không hề nhỏ."

Trong giọng nói của Cảnh Thải Hà tràn ngập kinh hỉ: "Thật tốt quá, Giang đại sư, tôi rất hài lòng với đối tượng này, mong anh mau sắp xếp cho tôi được gặp mặt anh ấy!"

Gần đây cô say mê DJ, thường xuyên ra vào KTV, nếu có thể kết hôn với con trai của ông chủ KTV, vậy không chỉ là kinh tế không phải lo lắng, mà ngày nào cũng có thể chơi thỏa thích trong KTV, chỉ mới nghĩ thôi đã làm cô vui đến không khép được mồm.

Có điều kiện tốt như vậy, cho dù đối tượng không lặn sâu được 18 cm hay kéo dài thời gian được 18 phút thì cô vẫn có thể chịu đựng được.

Giang Phong cười nói: "Cô Cảnh, cô hài lòng là được rồi, vậy bên tôi sẽ phái người tiếp xúc với cậu ấy, nếu không có gì bất ngờ, buổi tối là có thể sắp xếp hai người gặp mặt."

"Cảm ơn Giang đại sư, nếu chuyện hôn nhân này thành công, tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh."

"Cô Cảnh khách khí rồi, vậy không có việc gì tôi cúp máy trước, có tin tức gì sẽ thông báo cho cô ngay."

"Được rồi, tôi sẽ chờ tin tốt của anh, tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

Sau khi cúp máy, Giang Phong liền fax thông tin của cô Cảnh và đối tượng xứng đôi của cô ta đến chi nhánh phòng môi giới, sau đó gọi điện thoại cho chị gái Giang Tuyết.

Điện thoại kết nối, hai bên chào hỏi lẫn nhau, Giang Phong mới nói: "Chị, em vừa fax thông tin khách hàng cho chị, tình hình của nhà trai thì em đã nói với khách hàng nữ rồi, cô ấy tỏ vẻ rất hài lòng, chị phái người giúp cô ấy tác hợp nhé."

"À, được rồi."

Giang Tuyết đáp một tiếng, sau đó hỏi: "Thân thể Vi Vi thế nào? Không có nôn mửa chứ?"

Giang Phong cười nói: "Sức khỏe của em ấy rất tốt, không có dấu hiệu nôn mửa, bây giờ em ấy ăn ngon ngủ ngon, đã tăng vài cân."

Giang Tuyết nói: "Ăn được ngủ được là chuyện tốt, tăng mấy cân là bình thường, kế tiếp cũng phải tiếp tục trông nom, nếu người mang thai không tăng cân, vậy thì nên lo lắng."

Giang Phong cười hỏi: "Chị thì sao, thân thể có khỏe không?"

Giang Tuyết nói: "Thân thể chị cũng tốt, từ khi chị mang thai, mẹ chồng chị còn có em chồng và bà ngoại của anh ấy suốt ngày vây quanh chị, chăm sóc chị rất thỏa đáng, ngày nào cũng có canh bồi bổ, bây giờ chị nặng hơn mười mấy cân rồi.”

Giang Phong hài lòng nói: "Vậy thì tốt rồi, chờ sắp sinh thì chị qua đây đi, vừa vặn có bạn với Vi Vi, em sẽ giúp chị mời nguyệt tẩu chuyên nghiệp.”

Giang Tuyết cười nói: "Nếu chị trở về tỉnh Quế, phỏng chừng cả nhà anh ấy đều phải đi theo, giúp không giúp được không nói, ít nhất bọn họ sẽ có thái độ coi trọng chị."

Giang Phong nói: "Tới thì tới thôi, dù sao cũng nhiều chỗ ở, bên chồng coi trọng chị như vậy, đây cũng là may mắn của chị."

Giang Tuyết cảm khái nói: "Đời này chị may mắn nhất chính là có một đứa em trai lợi hại như em, nếu không phải có em che chở, chị nào có ngày hôm nay, phỏng chừng cho dù là lập gia đình cũng phải xem sắc mặt nhà chồng."

Giang Phong nghe vậy cũng sinh lòng cảm khái, nếu hắn không có bàn tay vàng thì cũng không có phong quang như ngày hôm nay.

Tiếp theo, hai chị em lại nói chuyện với nhau hơn mười phút rồi mới cúp máy.

Sau khi Giang Tuyết nhìn thấy tư liệu khách hàng mà em trai mình fax tới, không khỏi có chút dở khóc dở cười, quanh đi quẩn lại, vị khách hàng nữ có yêu cầu kỳ lạ này, vẫn là đưa về chi nhánh bên này xử lý.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận