Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 990: Giám Hoàng Sư (2)

Nếu như chỉ tiếp nhận sự tàn phá của “hoàng”, Chu Hải Phong vẫn sẽ cảm thấy mình còn gánh vác được, nhưng ngoại trừ “hoàng” ra, hắn còn gặp phải đủ loại nội dung không hợp pháp khác máu me bạo lực, tự mình hại mình, ngược sát, khủng bố bạo loạn.

Có nghiên cứu cho thấy, người thường xuyên tiếp xúc với những nội dung cực đoan, có năng lượng tiêu cực sẽ rất dễ dẫn tới sang chấn tâm lý, căng thẳng, trầm cảm, thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ tự hại bản thân.

Ví dụ như ở công ty Facebook, mỗi một người kiểm định nội dung như vậy đều được cung cấp dịch vụ “hỗ trợ tâm lý” từ các bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, thế nhưng, tỉ lệ người rời bỏ công việc vẫn cao chứ không hề giảm, bình quân một người cứ làm 6 tháng là sẽ bỏ việc.

Có người thậm chí còn nói thẳng rằng mỗi ngày đều muốn tự sát.

Trong nghề kiểm định nội dung này, người kiểm định nội dung khiêu dâm giống như cặn thuốc vậy, dùng hết cái này lại dùng sang cái khác, đến khi gốc rạ cũng chẳng còn.

Chờ tới lúc rời đi, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương nghiêm trọng, chẳng còn chút sức sống nào.

Chu Hải Phong đã làm nghề này được ba năm, đây đã là rất lâu rồi.

Có điều, Chu Hải Phong cuối cùng cũng vẫn không gánh nổi nữa, hiện tại, hắn đã chẳng còn chút hứng thú nào với chuyện đó, tiểu lão đệ cũng đã hơn nửa tháng rồi chưa từng đi lên, hắn có cảm giác nếu như mình vẫn không từ chức nữa, thì đời này sẽ thực sự bị hủy rồi.

Thế là, ngày hôm đó, Chu Hải anh Phong thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, đi nộp đơn từ chức.

Lãnh đạo vốn còn muốn nói vài câu giữ người, nhưng nhìn thấy trạng thái tinh thần của Chu Hải Phong, lãnh đạo chỉ thở dài, yên lặng ký tên vào đơn từ chức.

Sau đó, lãnh đạo đứng lên, vỗ vỗ bả vai Chu Hải Phong, nói: “Hải Phong, ba năm nay cậu vất vả rồi, giờ trạng thái tinh thần của cậu không tốt, mau tìm một nơi sơn thanh thủy tú chăm sóc thân thể cho thật tốt đi!”

Chu Hải anh Phongm kích nói: “Cảm ơn lãnh đạo!”

Sau khi rời khỏi công ty, Chu Hải Phong đâu đó có một cảm giác như đã trải qua một thế hệ rồi vậy.

Hồi tưởng lại trải nghiệm công việc trong ba năm vừa qua, hắn không kiềm chế được rùng mình một cái, lúc đó mẹ nó thật đúng là máu lên não mới có thể cảm thấy công việc kiểm định nội dung khiêu dâm là công việc không thể tốt hơn được nữa.

Cũng may, ba năm vừa qua tuy hi sinh lớn, nhưng đãi ngộ cũng không phải là giả, trừ những khoản chi tiêu ra, hắn trên danh nghĩa cũng đã có một chiếc xe hai mươi vạn và tám mươi vạn tiền tiết kiệm, đây cũng là lý do hắn vẫn luôn kiên trì tới tận giờ.

Sau khi lên xe, Chu Hải Phong không vội vã khởi động xe, mà lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Mao Văn Tĩnh mà đã rất lâu rồi hắn không liên lạc.

Điện thoại vừa kết nối, tiếng nói của Mao Văn Tĩnh liền vang lên: “Anh Phong!”

“Lão Mao” Chu Hải Phong lên tiếng chào, hỏi: “Bây giờ ông còn đi làm trong xưởng không?”

Mao Văn Tĩnh nói: “Vẫn còn, tôi không đọc sách nhiều, gia cảnh cũng không tốt, lại không có tiền vốn làm ăn, ngoại trừ làm công ở xưởng thì còn có thể làm gì khác chứ?”

Chu Hải Phong hỏi tiếp: “Nếu như có tiền vốn thì ông cảm thấy nên buôn bán gì thì tốt?”

Chu Hải Phong không phải chỉ là tùy tiện hỏi, hắn và Mao Văn Tĩnh quen biết nhau từ nhỏ, cùng lớn lên với nhau, hắn tự nhiên biết rõ mặc dù đứa bạn thuở nhỏ này của hắn đọc sách không nhiều, nhưng người lại rất tinh ranh sắc bén, có thiên phú kinh doanh.

Mao Văn Tĩnh đáp: “Vậy phải xem có bao nhiêu tiền vốn, ba đến năm vạn so với ba đến năm mươi vạn là hoàn toàn khác nhau, có thể kinh doanh gì hoàn toàn khác biệt, hơn nữa, cùng một món tiền như vậy nhưng ở thành phố lớn so với thị trấn nhỏ cũng có sự khác biệt lớn.”

Chu Hải Phong nói: “Vậy cứ lấy tiêu chuẩn là năm mươi vạn đi, còn về địa điểm thì không quan trọng, miễn là có thể kiếm tiền là được.”

Mao Văn Tĩnh nói: “Nếu như là năm mươi vạn, ở thị trấn nhỏ có thể mở một siêu thị lớn hoặc một tiệm cơm, ở huyện thành nhỏ thì có thể làm một cửa hàng trang trí ô tô, ở thành phố lớn thì có thể mở một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, hoặc tham gia một cửa hàng chuỗi nào đó mở một tiệm mì.

Đương nhiên, những cái này chỉ mang tính chất tham khảo thôi, còn thật sự muốn làm thì phải tốn thời gian đi điều tra kỹ càng mới được, mù quáng đầu tư thì tám chín phần mười sẽ trắng tay.”

Chu Hải Phong nói: “Lão Mao, ông nghỉ việc đi, chúng ta chung tay kinh doanh cái gì đó, tiền vốn tôi bỏ ra.”

Mao Văn Tĩnh kinh ngạc nói: “Anh Phong, anh không đùa đấy chứ, công việc của anh thoải mái kinh khủng tới như vậy, một tháng có thể dễ dàng cầm được mấy vạn đồng tiền lương, anh không chơi cho tốt đi lại muốn chạy ra ngoài lập nghiệp làm gì?”

Chu Hải Phong cười khổ, nói: “Lão Mao, công việc kia của anh thật sự là một lời khó nói hết, chờ ông nhìn thấy bộ dạng của anh bây giờ là sẽ hiểu thôi, dù sao thì anh cũng vừa mới từ chức, công việc này, anh thực sự làm không nổi.”

Nghe đến đó, Mao Văn Tĩnh thật sự bị chấn động, phải biết rằng người bạn từ nhỏ này của hắn lúc trước khi nhận được thư mời làm việc “Giám hoàng sư” của tập đoàn nào đó đã khiến cho mấy người làm công nhỏ bé như bọn hắn ao ước ghen tị đến mức nào, một ngày chỉ ngồi coi phim, trong tay đã có hơn ngàn tiền lương, có thằng đàn ông nào không hâm mộ chứ?

Nhưng bây giờ, nghe giọng điệu của người bạn thuở nhỏ này, công việc kia có vẻ như có nội tình gì thì phải?

“Anh Phong, anh nói thật sao?”

“Thật sự.”

“Được, vậy em sẽ lập tức từ chức ở bên này.”

“Ừm, anh về kí túc xá thu dọn chút đồ đạc, sau đó sẽ trở về ngay.”

“Vậy chờ anh trở về, chúng ta cùng nói chuyện.”

“Được!”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Hải Phong liền lái xe về kí túc xá của công ty, thu dọn một vài vật phẩm cá nhân, mua thêm một vài đồ ăn thức uống, sau đó lập tức lên xe lái về quê hắn, tỉnh Hồ Nam.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận