Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 382: Cáo Già (2)

Hàng thị.

Lăng Lỵ đang ăn cơm trưa cùng cha mình.

Tục ngữ nói nhân sinh thất thập cổ lai hy, từ sau khi cha cô bảy mươi tuổi, Lăng Lỵ cho dù có bận rộn, chỉ cần có cơ hội, sẽ lập tức chạy về cùng ăn cơm với cha.

Thói quen này đã duy trì được gần mười năm.

Bây giờ, cha cô đã là ông lão gần tám mươi tuổi rồi.

Lúc ăn cơm, nhìn mái tóc bạc phơ của cha mình, mấy câu nói của bạn thân Bùi Dĩnh hôm qua lại hiện lên trong đầu.

Thật sự nên tìm người kết hôn rồi.

Không vì gì khác, chỉ vì không muốn cha có tiếc nuối gì.

Dù sao thì cha cũng đã sắp thành ông lão tám mươi tuổi rồi, tuy rằng tình trạng cơ thể hiện tại của cha cô cũng tạm được, nhưng đến tuổi này, chung quy cũng đã già rồi.

Vì muốn cho cha vui vẻ, lúc đang dùng cơm, Lăng Lỵ liền nói suy nghĩ của mình cho cha biết: “Cha, con chuẩn bị mời một người mai mối tới giúp tìm đối tượng, nếu như thích hợp thì sẽ tìm hiểu nhau một đoạn thời gian trước, cha cảm thấy có được không?”

Lăng phụ nghe vậy thì kinh hỉ hỏi lại: “Lỵ Lỵ, con nói thật sao?”

Lăng Lỵ gật đầu đáp: “Là thật.”

Lăng phụ cười tới hai con mắt đều nheo lại, đứa con gái này của ông cái gì cũng tốt, nhưng lại không thích trang điểm, đối với chuyện tình cảm cũng luôn ôm thái độ hoài nghi, năm nay cũng đã bốn mươi tuổi rồi mà đường tình cảm vẫn trống trơn, khiến ông cũng sắp rầu chết rồi.

Ông thật ra cũng biết rõ vấn đề ở chỗ nào, nói trắng ra là con gái ông giá trị nhan sắc không cao, mà trong nhà lại quá có tiền, nhưng thằng đàn ông tiếp cận con gái kia tám chín phần mười đều là vì tiền của nhà bọn họ.

Bởi vậy, con gái vẫn luôn khịt mũi khinh thường những loại đàn ông như thế.

Nhưng để có thể chọn ra người đàn ông có khả năng cùng chung hoạn nạn với cô trong một biển đàn ông như vậy, cái này khác nào mò kim đáy biển chứ!

Cộng thêm thái độ trước đó của con gái cũng không tích cực, tỷ lệ tìm được tình yêu gần như bằng không.

Cũng may, con gái giờ cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ, biết đi tìm người mai mối, cái này chứng minh con gái thực sự có ý định kết hôn, đây quả thật là tin tức tốt nhất trong mấy năm gần đây.

Lăng phụ lúc này giờ hai tay lên tán thành: “Lỵ Lỵ, con nghĩ như vậy là rất tốt, không quản kết quả thế nào, ít nhất chúng ta cũng phải dũng cảm bước ra bước đầu tiên đã, chuyện tìm người mai mối cứ giao cho cha, cha cam đoan sẽ tìm được cho con một người mai mối thật đáng tin cậy.”

Lăng Lỵ cười nói: “Cha, con đã có ứng cử viên cho chức vụ này rồi!”

Lăng phụ kinh ngạc: “Lỵ Lỵ, nhanh như vậy con đã tìm được người mai mối rồi?”

Lăng Lỵ không trả lời mà hỏi lại một câu: “Cha, cha có biết tập đoàn Uông thị ở Quảng Đông không?”

Lăng phụ lắc đầu: “Tập đoàn chúng ta và tập đoàn Uông thị chẳng có công việc gì liên quan đến nhau, người cầm lái là cha đây ngược lại cũng từng có duyên gặp mặt mấy người kia, nhưng chúng ta không ở trong một vòng, cho nên cũng chỉ là quen biết mà thôi.”

Lăng Lỵ nói: “Người thừa kế tập đoàn Uông thị, Uông Văn Kiệt, năm ngoái đã đăng ký kết hôn với một nữ minh tinh trong ngành giải trí, chính bọn họ đã công khai cuộc hôn nhân đó là do người mai mối tác hợp, việc này lúc đó đã leo lên đứng đầu bảng hot search trên Microblog.”

Lăng phụ hơi động lòng: “Lỵ Lỵ, người mai mối con muốn mời chẳng lẽ chính là người mai mối đã tác hợp cho Uông Văn Kiệt kia?”

Lăng Lỵ cười gật đầu: “Đúng vậy, trên mạng truyền nhau cậu ta cũng không giống như những người mai mối khác, là một đại sư am hiểu huyền học, nhất là về việc suy tính nhân duyên, việc này cũng không biết là thật hay giả, dù sao thì nếu như cậu ta thật sự có thể làm người mai mối cho Uông Văn Kiệt thì chắc chắn là thật sự có tài.”

Lăng phụ vừa nghe vừa âm thầm gật đầu, tài phú của Uông gia hoàn toàn không hề kém hơn Lăng gia bọn họ, người mai mối kia đã có tư cách làm mai mối cho gia đình như vậy, đồng thời còn làm thành công, cái này đã đủ để chứng minh bản lĩnh của người ta rồi.

Để người mai mối như vậy giúp con gái tìm kiếm đối tượng hẳn là rất đáng tin cậy.

Lại nói, kể cả đối phương có hữu danh vô thực thì cũng không có gì to tát, dù sao thì người mai mối cũng chỉ có tác dụng đáp cầu dắt mối, người cuối cùng đưa ra quyết định vẫn là con gái nhà mình.

Nghĩ tới đây, Lăng phụ liền nói: “Lỵ Lỵ, vậy con đưa phương thức liên lạc với người mai mối đây cho cha, người làm cha ra mặt đi mời mai tương đối phù hợp hơn.”

Lăng Lỵ cười nói: “Con chỉ biết Microblog của cậu ấy, những phương thức liên lạc không thì không rõ lắm, có điều cái này ngược lại không khó, chỉ cần cho Uông Văn Kiệt gọi điện thoại chút là được.”

“Vậy ăn cơm trước đi, ăn xong lại gọi điện.”

“Ăn ngon nhé, tạm biệt!”

Sau bữa sáng, Lăng Lỵ trở về văn phòng, lúc này mới lấy điện thoại từ trong túi xách ra, tìm số của Uông Văn Kiệt trong danh bạ, số này cô đã lưu nhiều năm, nhưng chưa từng gọi bao giờ.

Dù sao cô và Uông Văn Kiệt mặc dù đều là phú nhị đại siêu cấp nổi tiếng cả nước nhưng vì hai người không ở chung trong một vòng tròn, bình thường căn bản cũng không có gì để gặp nhau, nhưng mấy năm trước, hai bên cùng tụ hội, ngồi thành một vòng tròn lớn, lúc này mới biết mọi người tên là gì, đồng thời khách khí lưu số của đối phương mà thôi.

Lăng Lỵ chắc chắn không hề ngờ đến rằng, lần đầu tiên gọi điện thoại cho Uông Văn Kiệt vậy mà lại là vì một người mai mối.

Điện thoại vừa, giọng nói của Uông Văn Kiệt đã vang lên: “Lăng Công chúa?” Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới Lăng Lỵ sẽ gọi điện cho hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận