Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 268: Con Trai Tôi Thân Phận Gì, Còn Cần Một Người Làm Mối Đến Giới Thiệu Đối Tượng Sao?

Tỉnh thành Tương tỉnh.

Một biệt thự cao cấp nào đó.

Trong hồ bơi trong nhà, một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi bảy, bốn mươi tám tuổi, mặc áo tắm bikini, dáng người được bảo dưỡng không tệ đang đi lại khởi động.

Người phụ nữ trung niên này không ai khác chính là chủ nhân của tòa biệt thự, Đồng Lệ Toa.

Đồng Lệ Toa lúc còn trẻ là một siêu mẫu đặc biệt, dưới cơ duyên xảo hợp mà được chồng bây giờ của bà nhìn trúng, từ lúc hai người quen biết đến lúc mến nhau rồi tiến vào lễ đường, toàn bộ thời gian không đến nửa năm.

Cứ như vậy, Đồng Lệ Toa vốn chỉ là một người mẫu nhỏ bé, bỗng chuyển mình trở thành phu nhân nhà giàu trăm vạn.

Bây giờ đã hai mươi mấy năm trôi qua, chồng của Đồng Lệ Toa làm ăn càng ngày càng lớn, tài sản ròng lên tới mấy tỉ, ngay cả ở tỉnh thành Tương tỉnh cũng là nhân vật có mặt mũi.

Vợ bằng phu quý, Đồng Lệ Toa ở trong vòng các phu nhân ở tỉnh thành cũng có sức ảnh hưởng không nhỏ.

Bơi trong hồ bơi hai mươi vòng xong, Đồng Lệ Toa mới dừng lại nghỉ ngơi.

Bơi lội là một trong những phương thức tập thể hình tốt nhất.

Hơn hai mươi năm qua, trừ những ngày thân thích tới chơi, mỗi buổi sáng và chạng vạng tối, bà đều sẽ kiên trì bơi lộ từ nửa tiếng đến một giờ như vậy.

Nhờ nhiều năm kiên trì mà dáng người bà được bảo trì tốt vô cùng, đừng nhìn bà hiện tại đã gần năm mươi tuổi, nhưng chỗ nào nên ưỡn thì vẫn ưỡn, chỗ nào nên vểnh thì vẫn vểnh, khiến cho không ít phu nhân giàu có cùng tuổi ao ước.

Nghỉ ngơi xong, đang lúc chuẩn bị bơi thêm hai mươi vòng nữa, điện thoại đặt bên cạnh bỗng nhiên vang lên, Đồng Lệ Toa cầm lên xem, là số điện thoại lạ, nhưng đây là số điện thoại bình thường chứ không phải loại số điện thoại giả lập để quấy rầy.

Bởi vậy, Đồng Lệ Toa vẫn cầm khăn bên cạnh lên lau khô tay, ấn nhận điện thoại.

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nam có vẻ trẻ vang lên: “Xin chào, xin hỏi đây có phải số điện thoại của bà Đồng Lệ Toa không?”

Đồng Lệ Toa ừ một tiếng, nói: “Là tôi, cho hỏi cậu là ai? Gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”

Giọng nam thanh niên kia tiếp tục vang lên: “Chào bà, tôi là người làm mai mối của phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc ở Quế tỉnh, Giang Phong, lần này chạy xa ngàn dặm tới đây là vì muốn giới thiệu cho con trai bà một đối tượng cực kỳ ưu tú...”

Nghe đến đây, Đồng Lệ Toa trực tiếp ngắt lời: “Con trai tôi có thân phận gì, còn cần một người mai mối như cậu giới thiệu đối tượng sao? Cậu đang nói đùa cái gì đấy?”

Nam thanh niên kia nói: “Bà Đồng, đối tượng tôi muốn giới thiệu cho con trai bà là người cực kỳ ưu tú...”

Đồng Lệ Toa lần nữa mạnh mẽ ngắt lời: “Con trai tôi không cần, tôi còn có việc khác, cúp máy đây!”

Vừa dứt lời, không cho đối phương cơ hội nói tiếp, Đồng Lệ Toa lập tức quả quyết cúp điện thoại, sau đó vẻ mặt tràn đầy khinh thường lẩm bẩm: “Thật đúng là rừng lớn thì chim gì cũng có, làm mai mối còn chạy được đến trên người con trai tôi, thật đúng là trò cười mà!”

Sau đó bà đặt điện thoại xuống, tiếp tục xuống hồ bơi qua bơi lại giống như một mỹ nhân ngư tung tăng nghịch nước.

Bên ngoài khu biệt thự, Giang Phong nhìn điện thoại đã bị cúp máy, lông mày không khỏi nhíu lại, đây hẳn là vị khách có thái độ kém nhất hắn từng gặp được từ lúc bắt đầu làm mai mối đến nay.

Mặc dù con trai bà và Lê Thiên Nhu có giá trị xứng đôi rất cao, nhìn từ góc độ quan hệ gia đình, bà và Lê Thiên Nhu hẳn cũng có thể ở chung hòa thuận với nhau được, nhưng Giang Phong vẫn quyết định gạch bỏ tên con trai bà trong danh sách đối tượng.

Đã không chào đón người làm mai mối là hắn như vậy, vậy hắn cũng không cần thiết phải dùng mặt nóng đi dán vào mông lạnh của người ta, hắn không tin thế giới lớn như vậy, lại không tìm được đối tượng nào khách thích hợp với Lê Thiên Nhu hơn là con trai bà ta.

Nghĩ tới đây, Giang Phong không chút do dự, trực tiếp quay đầu xe rời đi.

...

Cùng lúc đó.

Thành phố C, Quế tỉnh.

Khổng Nam Sơn vẻ mặt chán chường ngồi trên chiếc ghế sofa bọc vải, hai mắt hằn tia máu nhìn bạn gái Lưu Yến vừa mới trở về, trong lòng cảm thấy đắng chát khó tả.

Hắn thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có ngày mình bị đội nón xanh, hơn nữa còn đội hơn nửa năm.

Điều vui mừng duy nhất là, thông qua nhật ký của bạn gái, hắn biết rõ lúc cô và người đàn ông kia hi hi ha ha với nhau, trong đầu chỉ nghĩ tới hắn, cô đi cùng với hắn mới thật là yêu, ở cùng chỗ với đàn ông kia chỉ là vì tiền của người ta mà thôi.

Chính vì nguyên nhân này mà trong lòng Khổng Nam Sơn cực kỳ đắng chát, nếu như hắn có tiền, có lẽ người bạn gái này sẽ không làm ra chuyện phản bội hắn!

Lưu Yến vừa vào cửa liền thấy bạn trai hai mắt hằn tia máu nhìn cô, lập tức giật mình kêu lên, vội vàng quan tâm, hỏi: “Chồng, anh làm sao vậy?”

Khổng Nam Sơn nhìn cô, đau lòng nhức óc nói: “Tại sao phải bán bản thân như vậy? Không có tiền, chúng ta có thể từ từ kiếm, hai ta vẫn còn trẻ tuổi, chỉ cần chịu cố gắng, dần dần sẽ ngày càng tốt lên, sao lại phải đi đến một bước này?”

Dù sao thì ở chung một chỗ hai năm, Khổng Nam Sơn là loại thẳng nam như ruột cây thông, Lưu Yến cực kỳ hiểu rõ hắn, nhìn từ vẻ mặt và lời nói của hắn, cô lập tức biết là có chuyện xấu!

“Chồng, có phải anh nghe được tin đồn gì rồi không?”

Khổng Nam Sơn không có hứng thú làm trò bí hiểm với cô, trực tiếp lấy quyển nhật ký phía dưới ném lên trên bàn trà.

Nhìn thấy quyển nhật ký quen thuộc kia, sắc mặt Lưu Yến đại biến, trong vẻ mặt có xấu hổ, có hối hận, cũng có tia giải thoát.

Trước lúc Lưu Yến trở về, Khổng Nam Sơn có rất nhiều thứ muốn chất vấn cô, nhưng hôm nay, mọi thứ ập lên đầu như vậy, hắn lại có chút mất hứng, chỉ nhàn nhạt nói ra năm chữ: “Chúng ta chia tay đi!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận