Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 711: Nam Sợ Làm Văn Chương, Nữ Sợ Khóc Hai Tiếng (3)

Ngày kế tiếp.

Giang Phong rời khỏi Trung Hải, tiến về thành phố Hàng châu.

Tại phòng bao nào đó ở thành phố Hàng Châu, Giang Phong gặp mặt Bùi Dĩnh và chồng của cô, giáo sư Lưu.

Trong lúc chờ đợi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Bùi Dĩnh lấy một phần hiệp nghị tương tự như của Phương Vân ra, đưa cho Giang Phong rồi nói: "Giang đại sư, vợ chồng chúng tôi có thể có ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ cậu tác hợp. Đây là một chút tấm lòng của chúng tôi, hi vọng cậu sẽ không ghét bỏ."

Giang Phong nhận lấy nhìn thoáng qua, không khỏi cười nói: "Bùi tổng, xem ra cô và Phương tổng đúng là hợp nhau, phần lễ tạ môi lại giống nhau như đúc."

Bùi Dĩnh cười nói: "Hai chúng tôi cũng coi như là có chút thành tích trong lĩnh vực tài chính, cũng chỉ có thể lấy ra cái này. Nếu như cậu đã nhận của Phương tổng, vậy thì không thể nặng bên này nhẹ bên kia được đó nha."

Giang Phong cảm khái nói: "Được, tôi sẽ nhận, hai người đúng là có tâm rồi."

Nói xong chuyện chính, sau đó chính là trò chuyện trời nam biển bắc, Giang Phong có phần mềm hack bên người, nói chuyện với ai đều có thể nói không hết chủ đề. Cho dù là thiên tài toán học như giáo sư Lưu, hắn đều có thể trò chuyện không dứt với đối phương.

Bữa cơm này ăn trong vòng hơn hai giờ mới tan cuộc.

Chờ Giang Phong cáo từ rời đi, Lưu Ức Tài không khỏi cảm khái: "Giang đại sư này đúng là thần nhân, nói chuyện với hắn đúng là như gió xuân ấm áp, giống như là gặp được tri kỷ kết giao mấy chục năm. Chuyện gì đều có thể trò chuyện, thật sự là thật lợi hại."

Bùi Dĩnh gật đầu nói: "Đúng là lợi hại, người giống như Giang đại sư, cho dù không làm mai mối mà làm những ngành nghề khác thì nhất định cũng có thể ăn sung mặc sướng. Năng lực xã giao của hắn đúng là rất mạnh, ngồi chung với ai đều có trò chuyện vô cùng ăn ý, khiến cho người ta nhịn không được mà xem hắn là tri kỷ."

Hai vợ chồng cảm khái một phen, Lưu Ức Tài nhìn đồng hồ, nói: "Không nói nữa, sang ngày mai anh còn phải tham gia một hội nghị học thuật nên phải về sớm, em có muốn về cùng không?"

Bùi Dĩnh nói: "Anh trở về trước đi, em còn có một ít công tác phải xử lý, chờ xử lý xong thì em sẽ trở về."

Lưu Ức Tài gật đầu, nói: "Ừm, vậy em không nên bận rộn quá lâu đó nha, anh hiện tại đã lý giải được tâm trạng 'Một ngày không gặp như là ba năm' của người xưa rồi. Nếu như em không quay về trong mấy ngày, anh sẽ không ngủ yên giấc được."

Bùi Dĩnh nhịn không được cười nói: "Không nghĩ tới người nghiên cứu toán học nghiêm túc như anh cũng học được cách nói lời tâm tình."

Lưu Ức Tài mỉm cười nói: "Anh chỉ nói lời thật lòng."

Bùi Dĩnh liếc mắt nhìn hắn, "Miệng đúng là ngọt."

"Miệng của em mới thật là ngọt."

"Đáng ghét!"



Thôn Phượng Minh, trấn Song Phong, huyện Lâm Xuyên.

Trên một đồng cỏ tươi tốt, hơn hai mươi con bò đang vùi đầu ăn cỏ.

Dưới một gốc cây lớn, Trương Vĩnh Lữ nói với Đặng Cửu Thất: "Bình thường chín giờ sáng sẽ ra ngoài chăn bò, sau khi dắt bò đến bãi cỏ liền có thể tự do, muốn làm gì thì làm cái đó. Nếu như không phải là sợ bị người khác trộm mất, anh cũng không cần ở đây nhìn chằm chằm."

Đặng Cửu Thất nói: "Khi còn bé em từng chăn bò, thôn chúng em tương đối vắng vẻ, trên cơ bản không có người ngoài, cho nên chăn bò chính là dắt bò đến đồng cỏ gần nhà, sau khi buộc bò vào chỗ cố định không cho nó chạy loạn liền có thể trở về, đến xế chiều lại ra đồng dắt bò về, vô cùng đơn giản."

Trương Vĩnh Lữ nói: "Một con bò có thể làm như vậy, nhưng ở đây có hơn hai mươi con bò, nếu như buộc toàn bộ vào chung một chút thì sẽ không đủ cỏ cho bọn chúng ăn, cách khoảng hai giờ phải thay đổi vị trí cho chúng nó một lần mới được. Nhưng mà, cho dù như vậy thì việc này cũng tốt hơn so với việc làm công ở bên ngoài, ngồi dưới gốc cây chơi điện thoại di động, chờ bò ăn gần hết cỏ lại đổi một vị trí khác, sau đó lại chơi điện thoại di động. Có đôi lúc, rảnh đến nhàm chán anh sẽ mang theo chút lạc, hạt dưa,… cộng với hai chai bia, uống từ từ cũng có thể giết thời gian."

Đặng Cửu Thất làm công ở bên ngoài mấy năm nghe vậy liền nói: "Anh làm việc như này đúng là thoải mái hơn làm công nhiều.”

Trương Vĩnh Lữ nói: "Đương nhiên, cũng có lúc bận rộn, ví dụ như đỡ đẻ cho bò cái, còn có chăm sóc nghé con vừa mới sinh, đều không phải là chuyện dễ dàng."

Đặng Cửu Thất nhìn hắn, to gan nói: "Anh Trương, nếu như anh không ghét bỏ thì em có thể cùng anh chăm sóc đám nghé con vừa mới sinh kia."

Trương Vĩnh Lữ nghe vậy không do dự, lập tức đáp lời: "Em không chê anh là tốt rồi, sao anh có thể ghét bỏ em được chứ, vậy sau này chúng ta sẽ cùng nhau chăn bò?"

Đặng Cửu Thất gật đầu cười: "Ừm, sau này sẽ cùng nhau chăn bò!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận