Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 281: Mười Năm Đầu Nhìn Mẹ Chồng, Mười Năm Sau Nhìn Con Dâu (2)

Nhưng đến lúc bà ấy thật sự trở thành mẹ chồng, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu vẫn cứ xuất hiện như thường.

“Còn chuyện chăm cháu nữa, đó là mâu thuẫn gay gắt nhất giữa mẹ chồng nàng dâu. Theo như con dâu bác kể, tuy bác đã làm rất nhiều chuyện lúc con dâu ở cữ, nhưng con dâu lại không thấy biết ơn chuyện bác làm, bác biết vì sao không?”

Giang Phong không đợi bà ấy trả lời mà nói thẳng đáp án: “Vì chuyện bác làm không đúng nơi đúng chỗ, nên có làm nhiều thế nào cũng vô dụng. Lúc đó bác nên chăm cháu nhiều hơn, để con dâu bác có thể nghỉ ngơi, hồi phục lại sức khỏe.

Chứ không phải mỗi ngày tốn cả đống thời gian đi chợ nấu cơm với dọn dẹp vệ sinh.”

Hồ Kim Hoa tủi thân nói: “Lúc đó cháu còn nhỏ, ăn no rồi ngủ, tỉnh dậy lại ăn nên không cần chăm nhiều. Tôi tốn công đi chợ nấu cơm cho con dâu để cơ thể con dâu sớm hồi phục. Chuyện này cũng trách tôi sao?”

Giang Phong thở dài: “Bác Hồ, đây là sự khác biệt về quan niệm giữa hai thế hệ, cũng là sự khác biệt của thời đại. Năm đó, lúc bác ở cữ, có lẽ không chỉ phải tự chăm con mà còn phải làm những chuyện khác.

Nên lúc con dâu ở cữ, bác làm hết mọi chuyện, rảnh rỗi thì phụ chăm cháu, bác cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi, con dâu nên biết ơn bác chứ không phải oán trách.

Chuyện này cũng không thể nói là bác sai, chỉ là bác chưa nắm bắt được tâm ý con dâu mình thôi.

Đạo lý này giống như việc nấu ăn vậy, bác vất vả làm cả bàn đồ ăn mà khách không thích ăn, hiệu quả còn không tốt bằng việc chỉ nấu một món mà khách thích.”

Lúc đầu Hồ Kim Hoa nghe không hiểu, sau đó nghe thấy ví dụ về nấu ăn mới hiểu ra.

“Còn có quan niệm giáo dục nữa, đây là thứ dễ mâu thuẫn nhất. Mẹ chồng lẫn con dâu đều không thích cách chăm con của đối phương, cho đến việc dạy dỗ con, hoặc là chăm tốt thì không biết ơn, chăm không tốt lại trách mắng.

Con dâu lại không thích mẹ chồng quá nuông chiều cháu, mẹ chồng cũng không thích con dâu nghiêm khắc với con.

Đây là vấn đề mà gia đình nào cũng có, mẹ chồng con dâu chỉ có thể thông cảm và bao dùng cho nhau. Dù sao mục tiêu của hai bên cũng giống nhau, đều muốn tốt cho con cháu.”

Nói đến đây, Giang Phong cảm thấy nói được kha khá rồi, bèn kết câu: “Bác Hồ, tóm lại bác phải nhớ câu này: “Mười năm đầu nhìn mẹ chồng, mười năm sau nhìn con dâu”. Nếu bác giúp con dâu vào những năm tháng còn trẻ dại, sau này con dâu bác sẽ cho bác an hưởng tuổi già, vô lo vô ưu. Nếu bác ức hiếp con dâu lúc còn trẻ dại, con dâu sẽ khiến bác già cả không chốn nương tựa.”

Giang Phong lớn tiếng nói câu trên, Hồ Kim Hoa nghe xong lộ vẻ xúc động.

Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Giang Phong nhìn Lưu Liên đang ngồi trước mặt mình, hắn bắt đầu lần hòa giải thứ hai, hắn thẳng thắn nói: “Chị Lưu, từ những gì chị đã nói trước đó, có thể thấy rằng chị thực sự không hài lòng với mẹ chồng của mình.

Chị chê mẹ chồng nếu ăn không hợp khẩu vị, chê mẹ chồng quản quá nhiều chuyện khiến chị không có tự do, phàn nàn mẹ chồng không dành nhiều thời gian chăm sóc cháu lúc chị ở cữ, gai mắt cách mẹ chồng chăm cháu.

Nhưng ở góc độ của tôi, tôi cho rằng chị đã làm sai rồi.”

Lưu Liên không phục, trầm giọng hỏi: “Giang đại sư, cậu nói tôi sai chỗ nào chứ?”

Giang Phong nhìn cô ấy nói: “Chị sai ở chỗ không biết tôn trọng người lớn tuổi, còn cho rằng tất cả chuyện mẹ chồng làm là dĩ nhiên, thậm chí không đếm xỉa đến những chuyện mẹ chồng đã làm vì mình. Chị cảm thấy việc chăm sóc chị lúc ở cữ cùng việc chăm cháu là nghĩa vụ của bà ấy.

Nói khó nghe hơn chính là chị không có lòng biết ơn, đây là nguyên nhân chính dẫn đến mâu thuẫn giữa chị và mẹ chồng.”

Lưu Liên phản bác: “Giang đại sư, tôi không đồng ý cách cậu nói. Tôi lớn từng này, hơn hai mươi năm chưa từng ăn uống bất cứ thứ gì của nhà họ Khang, gả đến Khang gia nhà họ để nối dõi tông đường, lẽ nào còn phải chịu đựng sự tức giận của bà ấy sao?

Tôi mang thai con cháu Khang gia, thân làm bà như bà ấy không phải nên chăm sóc tôi sao?

Con sinh ra cũng là người nhà họ Khang, bà nội như bà ấy không nên chăm sóc ư?”

Giang Phong cười điềm tĩnh, hắn nói: “Chị Lưu, lưỡi còn đôi khi bị răng cắn trúng, ở chung dưới một mái nhà khó tránh khỏi mâu thuẫn. Chị thân là con dâu, cần thấu hiểu bao dung hơn với mẹ chồng, nhiều chuyện nhỏ nhặt thì không cần tranh cãi rạch ròi.

Còn chuyện bà ấy chăm cháu với chị lúc ở cữ, mấy thứ đó quả thật không phải nghĩa vụ của bà ấy.

Chị đừng viện cớ con cháu Khang gia, con lớn lên người được lợi là người làm mẹ như chị chứ không phải người làm bà nội. Trên đời này không phải không có chuyện bà nội hưởng phúc của con cháu, chỉ là không nhiều thôi.

Lưu Liên chau mày nói: “Không phải nói “Mười năm đầu xem mẹ chồng, mười năm sau xem con dâu” sao? Nếu lúc tôi khó khăn bà ấy không chăm sóc tôi, không giúp tôi chăm cháu, sau này bà ấy già đi tôi dựa vào gì để chăm sóc bà ấy đây?”

Giang Phong nói: “Câu này rất chủ quan, không có tiêu chuẩn tham khảo. Ví dụ như hai mẹ chồng chị với chị, mẹ chồng cảm thấy bản thân đối xử với chị rất tốt nhưng với chị lại không tốt.

Hơn nữa, câu này rất không công bằng với mẹ chồng.

Mười năm đầu xem mẹ chồng, đây chính là yêu cầu mười năm đầu mẹ chồng phải làm trâu làm ngựa mà không oán than.

Nói thẳng ra, hiện nay tỷ lệ ly hôn ngày càng cao, có lẽ mẹ chồng vừa chăm sóc chị xong chị liền phủi mông bỏ nhà đi. Cho dù không ly hôn, hiện nay cũng có rất nhiều bà nội phải chăm cháu đến tận lúc chết chứ không phải được con dâu chăm sóc.

Vì thế, cái gọi là mười năm sau xem con dâu chỉ là thứ vô nghĩa.

Cho nên, thân làm con dâu, chị phải có lòng biết ơn, mẹ chồng giúp chị là vì tình cảm chứ không phải vì bổn phận. Đừng có lôi mấy chuyện chưa xảy ra như chăm sóc mẹ chồng sau này để đối xử với những chuyện mẹ chồng làm vì mình.”

Giang Phong nói đến nỗi Lưu Liên phải á khẩu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận