Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 749: Thầy Tô Kích Động

Giang Phong gật đầu nói: "Có thể, cứ làm như vậy đi. Lại phải để huyện trưởng Vũ anh tốn kém rồi."

Vũ Bình Hồ mỉm cười nói: "Cái này có gì tốn kém chứ. Cho dù điều kiện kinh tế của tôi kém xa em Tăng, nhưng vẫn có khả năng mời mọi người ăn bữa cơm."

Anh ta nói xong, lại ra ngoài gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Bởi vì đã đặt thức ăn trước, bên khách sạn cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng, các món ăn phải tốn nhiều thời gian để nấu đã được nấu xong, món ăn khác đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bỏ vào xử lý một lát là có thể đưa thức ăn lên.

Bởi vậy, Vũ Bình Hồ vừa phân phó, chưa đến hai phút, nhân viên phục vụ đã bắt đầu lần lượt mang thức ăn lên.

56 người được trợ giúp cộng thêm Giang Phong, tổng cộng 57 người ngồi sau bàn.

Lát nữa, mọi người còn phải đi thăm thầy Tô, tất nhiên không thể uống rượu, bằng không người đầy mùi rượu xuất hiện ở trước mặt thầy Tô sao được?

Trong lúc ăn cơm, Giang Phong đề nghị: "Về số tiền mọi người quyên góp cho thầy Tô, cứ giao một phần trong đó cho người nhà thầy Tô, còn lại tài chính giúp đỡ 26 học sinh nghèo khó và chi tiêu cho cuộc sống sau này của thầy Tô, tôi đề nghị đề cử ra mấy người giám sát sử dụng tài chính này. Dù sao đây không phải là chuyện nhất thời, cần phải kiên trì trong thời gian dài."

Tăng Hiểu Viện ngồi chung bàn đồng ý: "Ừ, bạn học Giang đề nghị như vậy rất tốt, tôi tán thành."

Những người được trợ giúp khác nghe hắn nói vậy, cũng đều lên tiếng tỏ ý tán thành. Dù sao đây cũng là số tiền lên tới ba triệu, bọn họ chỉ mới quen nhau, tin tưởng nhau có hạn. Có câu một người là tư, hai người là công. Mọi người cùng đề cử mấy người tới giám sát việc sử dụng số tiền này cũng là chuyện cần thiết.

Giang Phong mỉm cười nói: "Nếu mọi người đều tán thành, vậy bây giờ lại bắt đầu đề cử đi!"

Vũ Bình Hồ lên tiếng trước nói: "Tôi đề cử bạn học Giang, là cậu tập trung nhiều người chúng tôi lại đây, cậu trở thành một giám sát viên trong đó là hợp tình hợp lý."

Giang Phong vội vàng khoát tay nói: "Tôi thì thôi, tôi không tham dự vào trong đó. Nếu các người cảm thấy thích hợp, có thể bảo cháu trai duy nhất của thầy Tô trở thành một giám sát viên trong đó."

Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều sáng lên, đồng nói: "Cái này được đấy."

Tăng Hiểu Viện nói: "Vậy tôi đề cử anh Vũ. Anh Vũ là học sinh nghèo được thầy Tô giúp đỡ đầu tiên, bây giờ còn có địa vị cao làm huyện trưởng, có thể nói là đức cao vọng trọng, trở thành một giám sát viên trong đó là thích hợp nhất."

"Đồng ý, anh Vũ đúng là người lựa chọn thích hợp nhất."

"Đúng vậy, bất kể nhìn từ phương diện nào, anh Vũ đều là người lựa chọn thích hợp nhất."

"Tán thành, tán thành, tán thành."

"..."

Không hề nghi ngờ, Vũ Bình Hồ được những người được trợ giúp nhất trí tán thành.

Vũ Bình Hồ không từ chối, gật đầu nói: "Cảm ơn mọi người tin tưởng, vậy tôi lại việc nhân đức không nhường ai."

"Tôi đề cử chị Tăng, chị Tăng là người quyên tiền nhiều nhất, đương nhiên nên trở thành một thành viên trong đội giám sát."

"Tôi đề cử anh Đường, anh Đường chính là giảng viên của trường đại học 985, cũng là người đức cao vọng trọng, đặc biệt thích hợp trở thành một thành viên trong đội giám sát."

"Tôi đề cử chị Lý, chị Lý là kế toán chuyên nghiệp, là một trong những người thích hợp quản lý số tiền này."

"Tôi đề cử..."

Mọi người đều tích cực lên tiếng, cuối cùng đội giám sát số tiền này gồm Vũ Bình Hồ, Tăng Hiểu Viện, Đường Thu Sinh và chị Lý kế toán chuyên nghiệp kia. Có thể nói bốn người này được mọi người gửi gắm hy vọng, sau này thêm cháu trai thầy Tô nữa, có thể nói nhóm năm người giám sát này đặc biệt hoàn mỹ.

Tiếp theo, mọi người lập tức chuyển tiền đến tài khoản do Tăng Hiểu Viện cung cấp. Trong 56 người được trợ giúp có mặt ở đây, Tăng Hiểu Viện là người có điều kiện kinh tế tốt nhất, thân phận của cô ta cũng thích hợp tạm thời bảo quản số tiền này.

Thật ra, trong 56 người được trợ giúp ở đây, Vũ Bình Hồ có uy tín và danh vọng là cao nhất, nhưng anh ta dù sao cũng là nhân viên nhà nước, nếu trong tài khoản đột nhiên xuất hiện thêm hai ba triệu, ít nhiều gì cũng sẽ gặp rắc rối.

Cho nên để Tăng Hiểu Viện tới tạm thời bảo quản số tiền này là thích hợp nhất.

Chờ tài chính đều được chuyển vào tài khoản, mọi người cũng ăn cơm xong.

Giang Phong nhìn ra đám người đã đứng ngồi không yên, lên tiếng nói: "Mọi người đã ăn xong, vậy chúng ta lại xuất phát đi thăm thầy Tô thôi chứ?"

"Ừ, tôi đã chờ từ lâu rồi!"

"Lên đường đi, tôi đã hơn mười năm không gặp thầy Tô rồi!"

"Tôi cũng hơn mười năm không gặp thầy Tô, cũng không biết thầy còn nhận ra tôi không?"

"..."

Trong lúc nói chuyện, mọi người đồng thời đi về phía cửa khách sạn.

Đi ra khỏi cửa khách sạn, Giang Phong nói: "Vậy chúng ta đều tự bắt xe tới, tập trung ở cổng bệnh viện." Trong lúc ăn cơm, Giang Phong đã nói cho mọi người biết chỗ bệnh viện nơi thầy Tô đang nằm.

"Ừ, mọi người tập hợp thành nhóm bắt xe, lát nữa gặp ở cổng bệnh viện."

Vì vậy, năm mươi bảy người chia làm hơn mười nhóm, trước sau gọi mười mấy chiếc xe đi về phía bệnh viện xx.

...

Nửa giờ sau, năm mươi bảy người không thiếu một ai xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng bệnh của ông cụ Tô.

Nói thật, tự nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, làm y tá khoa thần kinh nội đều không khỏi căng thẳng, sau khi hỏi thăm, biết bọn họ đều đến thăm bệnh nhân, mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, các y tá lại tò mò không biết ông cụ họ Tô kia rốt cuộc có thân phận gì.

Bây giờ, bệnh viện công lập cơ bản không cho phép thiết lập phòng bệnh một người, bên sở y tế sẽ điều tra. Trước đây có đều lần lượt giảm xuống, đương nhiên vãn cho phép lập phòng bệnh đặc biệt, nhưng nơi đó không được chi trả bằng bảo hiểm y tế và bảo hiểm thương nghiệp.

Bệnh viện công lập nhấn mạnh là diện tích che phủ, về phần bệnh viện tư nhân đừng nói là là phòng bệnh một người, cho dù là nhiều phòng vip hơn cũng có.

Thầy Tô là một giáo viên về hưu bình thường, đương nhiên không có tư cách vào ở trong phòng bệnh có nhu cầu đặc biệt. Sau khi ông thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, tình trạng căn bệnh ổn định, lại được chuyển từ phòng theo dõi tới phòng bệnh đông người bình thường.

Bây giờ năm mươi bảy người cùng đi thăm thầy Tô, tất nhiên không thể một lúc tràn vào trong phòng bệnh, bình thường trong phòng bệnh này cũng không có cách nào chứa được nhiều người như vậy.

Cho nên trước khi tới bệnh viện, mọi người đã thống nhất, từng nhóm người theo trình tự thời gian thầy Tô giúp đỡ tiến vào phòng bệnh thăm thầy Tô.

Bởi vậy, sau khi đi tới cửa phòng bệnh, sắc mặt những người khác đều kích động chờ đợi. Giang Phong và Vũ Bình Hồ và năm người được trợ giúp cùng bước vào phòng bệnh.

Sau khi vào phòng bệnh, Giang Phong liếc mắt đã nhìn thấy bạn học thời đại học của hắn, lập tức chào hỏi: "Bạn học cũ."

"Giang đại sư." Tô Đông Hà vừa mừng vừa sợ: "Sao cậu còn tới đột ngột vậy, qua cũng không gọi điện thoại nói trước."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận