Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1129: Trưởng Trấn Ra Mắt. (3)

Cùng lúc đó.

Tại thủ phủ tỉnh Quảng Đông, Chu Thiên Phong một thân một mình leo lên đỉnh tháp Quảng Châu.

Là người địa phương, Chu Thiên Phong không phải lần đầu tiên leo lên tháp Quảng Châu, ngay từ lúc tháp Quảng Châu được hoàn thành và mở cổng cho dân chúng tham quan, hắn đã cùng đi với cha mẹ mình.

Bây giờ hắn lần nữa leo lên tháp Quảng Châu, chủ yếu là để tìm cảm hứng sáng tác.

Mặc dù đây là lần thứ hai leo lên đỉnh tháp Quảng Châu, nhưng từ đỉnh tháp nhìn xuống cảnh đêm, vẫn làm cho Chu Thiên Phong cảm thấy chấn động, đó là một bức tranh tuyệt đẹp và huyện diệu.

Những ánh đèn nê ông của thành phố lấp loé không yên, như muôn ngàn vì sao điểm xuyết trên bức màn đêm. Các tòa nhà cao tầng tỏa sáng với nhiều màu sắc khác nhau trong đêm, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy và rực rỡ. Ánh đèn hai bên bờ sông Châu Giang đèn đuốc sáng trưng, giống như một con rồng khổng lồ đang uốn lượn lưu động, chia cả thành phố thành hai bên, tạo nên khung cảnh phồn hoa.

Có rất nhiều phương tiện giao thông trên đại lộ, đèn hậu của các phương tiện tạo ra những dải ánh sáng chảy trong bóng tối, giống như một dòng sông lấp lánh chảy qua toàn thành phố.

Từ đỉnh tháp nhìn xuống, có thể nhìn thoáng qua đường nét của thành phố, đường phố, kiến trúc, dòng sông với quảng trường, tạo thành một bức tranh bận rộn mà có thứ tự.

Chu Thiên Phong nhìn cảnh đêm rung động lòng người, trong lòng chợt lóe lên cảm hứng, cảnh đêm trước mắt dần biến thành một bản nhạc có nốt nhạc đan xen, mỗi tòa nhà, mỗi con đường đều là một nốt nhạc giai điệu. Những ánh đèn nê ông rực rỡ, lung linh như những nốt nhạc đang nhảy múa, tô điểm cho thành phố những sắc màu rực rỡ.

Sông Châu Giang phía xa, giống như một dòng chảy đang chuyển động, âm thanh du dương của nước với ánh đèn phản chiếu quyện vào nhau, giống như một giai điệu. Mỗi một cây cầu là một nốt nhạc, kéo dài vẻ đẹp của dòng sông Châu Giang đến mọi ngóc ngách.

Tháp Quảng Châu đứng sững ở trung tâm thành phố, nó là một nốt nhạc cao, cao vút trong mây. Ngọn đèn trên đỉnh tháp tỏa sáng trong bóng tối, giống như một nhịp điệu tươi sáng...

Chu Thiên Phong vô thức nhắm hai mắt lại, hắn dùng trái tim để cảm nhận tất cả những thứ này, tâm trí hắn tràn ngập sự thăng trầm của giai điệu và nốt nhạc nhảy nhót.

Không lâu sau, hắn rời khỏi tháp Quảng Châu, bắt đầu lang thang trong màn đêm thành phố, mỗi một góc đều tản ra nốt nhạc đặc biệt. Sự náo nhiệt cùng với huyên náo của chợ đêm, tiếng trống dồn dập trong dòng xe cộ, tiếng cười nói của mọi người tạo thành một bản giao hưởng sống động.

Chu Thiên Phong lắng nghe những thanh âm này, nỗ lực bắt giữ mỗi một chi tiết nhỏ, đưa chúng nó chuyển hóa thành một phần trong âm nhạc của hắn, một tác phẩm tràn đầy cảm xúc và sức mạnh dần dần hình thành.

Thừa dịp linh cảm vẫn còn, Chu Thiên Phong cũng không dám trì hoãn nhiều, ngay lập tức trở về phòng thu của mình, để viết bài hát có chất lượng này.

Sau khi hoàn thành bản nhạc, Chu Thiên Phong lại bắt đầu suy nghĩ về việc viết lời bài hát.

Bất cứ nhà soạn nhạc nào, về cơ bản đều sẽ điền từ, khác biệt ở chỗ là trình độ cao thấp mà thôi.

Chu Thiên Phong giỏi soạn nhạc, nhưng không giỏi viết lời, nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ bộc phát cảm hứng và viết ra những lời bổ sung cho bài hát.

Cho nên, mỗi khi hắn hoàn thành bản nhạc, đều sẽ cố gắng tự mình điền lời bài hát, nếu như từ ngữ điền không phù hợp với âm nhạc, hắn sẽ lựa chọn hợp tác với những người viết lời khác. Nếu như chất lượng lời bài hát điều vào cũng không tệ lắm, vậy thì từ khúc một mình ôm lấy mọi việc, không phiền phức người khác!

Có lẽ là Chu Thiên Phong đêm nay đặc biệt có linh cảm, có lẽ là hắn đang ở trong đỉnh cao sáng tác, khi hắn dụng tâm viết lời, phát hiện linh cảm không ngừng dâng lên, thỉnh thoảng sẽ hiện lên một số ca từ rất đẹp.

Không biết qua bao lâu, Chu Thiên Phong rốt cuộc cũng thành công viết lời bài hát xong.

Trong đầu lướt qua một lần nữa lời bài hát cùng âm nhạc, Chu Thiên Phong không khỏi hài lòng gật đầu, tuy rằng còn có vài chỗ cần phải sửa lại, nhưng đều là tiểu tiết không đáng kể, chỉ cần tìm chút thời giờ có thể hoàn thành.

Chu Thiên Phong nhìn đồng hồ, phát hiện đã là hơn ba giờ sáng, chẳng chẳng trách lại đói bụng như vậy.

Lúc Hắn sáng tác rất tập trung, việc hắn ở trong phòng thu mấy chục tiếng đồng hồ để sáng tác nhạc là chuyện thường xảy ra. Cho nên trong phòng làm việc của hắn không thiếu đồ ăn thức uống, còn có giường để nghỉ ngơi với quần áo để thay, cùng với các loại đồ dùng hàng ngày cần dùng.

Hắn tiện tay cầm một hộp bánh bích quy cùng với một bình trà lạnh bắt đầu ăn.

Sau khi ăn bánh bích quy xong, Chu Thiên Phong liền vội vã tắm rửa sạch sẽ đi ngủ, bởi vì hai ngày nay hắn suy nghĩ viết cho xong bài hát, cho nên đêm nay hắn không có mất ngủ, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận